Rất sợ những thứ ăn vào sẽ xung đột với thuốc mà hắn uống, vì vậy luôn luôn do người thân cận của Phạm Khải là Cung Thành Lỗi lo liệu, từ nấu cho đưa tới cũng đều là một mình Cung Thành Lỗi làm, chưa từng qua tay người nào khác. Cung Thành Lỗi là người mà một lần Phạm Khải ra ngoài dạo chơi cứu về, đó là khi hai người vẫn còn là thiếu niên, trong lúc Phạm Khải còn theo sư phụ học tập, Cung Thành Lỗi vẫn luôn bên cạnh Phạm Khải, bao nhiêu năm như thế, Cung Thành Lỗi có thể nói là một lòng trung thành, chưa từng có lúc ngỗ ngược. Phạm Cẩm quả thực không muốn nghi ngờ thúc thúc đã nhìn bản thân lớn lên từ nhỏ. “Cũng không chắc là ông ta, nếu như có người muốn nhúng tay vào gia vị của đồ ăn đều được.” Quân Vô Tà không hề suy đoán một cách độc đoán rằng Cung Thành Lỗi là người hạ độc. “Nếu không phải ông ta thì cũng chắc chắn là người thân thuộc với phụ thân các người, bằng không tuyệt đối không thể vào được bếp của ông ta.” Quân Vô Tà nói. Phạm Cẩm suy đi nghĩ lại vẫn không tìm ra được người nào phù hợp. Quân Vô Tà nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt trong sạch. Trong lòng nàng đã có một đối tượng đáng nghi, mà người này, Phạm Cẩm chắc cũng đoán ra, nhưng hắn lại vẫn mơ hồ. Tình cảm có những lúc đúng là dẫn dắt sai lệch suy nghĩ của con người. Quân Vô Tà nhấp một ngụm trà, cân nhắc xem có cần nói với tên đầu gỗ này suy đoán của mình không. “Đại ca.” Lúc này Phạm Trác đột nhiên lại nói. “Sao vậy?” “Thời gian này có phải phụ thân vẫn dùng cơm cùng Ninh thúc thúc không?” Phạm Trác tò mò nhìn Phạm Cẩm nói. Phạm Cẩm gật gật đầu, xem là đương nhiên nói: “Thói quen dùng cơm cùng Ninh thúc thúc của phụ thân nhiều năm rồi vẫn không đổi, phụ thân luôn nói, từ khi người và Ninh thúc thúc vẫn còn là đệ tử thì đã như vậy, nói đúng ra quan hệ của hai người họ quả thực hoà thuận, phụ thân vẫn luôn muốn thân càng thêm thân, cũng là...” Nói một hồi, Phạm Cẩm đột nhiên im bặt, hắn trợn trừng mắt, nhìn Phạm Trác ánh mắt ngờ vực. Quân Vô Tà lại thu lại ánh mắt, khóe miệng hơi cong lên. Phạm Trác này, thật ra thông minh hơn so với đại ca hắn. “Ta... ta có chút việc, mọi ngườitrò chuyện trước đi.” Phạm Cẩm bất thình lình đứng dậy, lời nói của Phạm Trác tựa như một tiếng sấm, bổ ra lớp sương mù dày đặc trong đầu hắn. Hắn luôn nghĩ người hạ độc, biểu hiện giả dối là đối tượng có thù oán với Phạm gia, nhưng bây giờ hắn lại không nghĩ như vậy nữa. Trong rừng Linh Vũ, Ninh Hinh lên kế hoạch hãm hại đã gieo rắc vào đáy lòng Phạm Cẩm một mầm mống bất an, mà câu hỏi dò của Phạm Trác lại làm cho cái mầm mống này mọc rễ nảy mầm. Người có thể vào viện của Phạm Khảikhông nhiều, người có thể tiếp cận nhà bếp ít lại càng ít, ngoại trừ Cung Thành Lỗi và Phạm Cẩm, cũng chỉ có Ninh Nhuệ cùng dùng cơm với Phạm Khải mới có thể làm được! Ninh Hinh có thể lại hãm hại hắn, như vậy Ninh Nhuệ có âm thầm hạ thủ đối với Phạm Trác hay không? Phạm Cẩm quả thực không dám nghĩ tiếp nữa rồi, hắn phải tìm Cung Thành Lỗi bàn bạc một chút, thu được càng nhiều manh mối hơn sau đó mới có thể xác định! Phạm Cẩm sắc mặt khó coi bước nhanh rời khỏi tiểu viện Trúc Lâm, bây giờ hắn một khắc cũng không chờ được nữa! Ninh Hinh hạ thủ với hắn, hắn có thể nể tình cảm những ngày qua mà không chấp nhặt, nhưng nếu hai cha con nàng ta chụp lên người Tiểu Trác suy nghĩ kiểu này, hắn kiên quyết sẽ không tha cho bọn họ! Nhìn thấy Phạm Cẩm rời đi với vẻ mặt vội vã, trên mặt Phạm Trác hiện lên một nụ cười khổ, cúi đầu ăn phần thuốc trong bát của mình. “Nếu đã sớm biết, vì sao kéo dài đến bây giờ mới nói?” Quân Vô Tà đặt Be Be đại nhân và Tiểu Hắc Miêu lên bàn, một tay chống cằm, nhìn Phạm Trác vẻ mặt như thường.