(*)  Phá thư  là sách cũ nát: ta để nguyên hán việt hay hơn, với lại những chương sau dùng nhiều nên để nguyên tên. "Miêu ô ~" tiểu hắc miêu có ý đồ trấn an Quân Vô Tà thần kinh đang căng chặt. Đáng tiếc từ khoé miệng căng chặt của Quân Vô Tà liền có thể nhìn ra được, này cũng không có cái hiệu quả gì. Quỷ Thị quá lớn, quầy hàng bày bán công pháp lại thiếu thốn đáng thương, các thứ linh tinh bày bán khắp nơi, làm Quân Vô Tà khó khăn lắm mới dạo xong một vòng. Khó khăn đi tới một nơi ít người, lúc này Quân Vô Tà mới thoáng thả lỏng một ít, bên này quầy hàng cũng tương đối thưa thớt. Quân Vô Tà bốn phía quét một vòng, đang lúc chuẩn bị tiếp tục đi, nàng cảm giác được trên ngón tay bỗng nhiên truyền đến nhiệt độ. Không ngừng cảm nhận được một cổ ấm áp từ trên ngón tay mang theo Giới Linh. Chẳng lẽ, nơi này có công pháp thích hợp với nàng? Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch Liên khi ở hình thái Giới Linh có điều phản ứng, Quân Vô Tà lập tức chú ý nhìn tình huống bốn phía. Nơi này tổng cộng chỉ có mười quầy hàng, Quân Vô Tà nhất nhất quét mắt đi qua, rốt cuộc phát hiện mục tiêu khả nghi. Mắt không chớp một cái nhìn trên quầy hàng nhỏ, bày mấy quyển thư tịch cũ nát, những cái sách cổ đó bìa mặt  đã bị tàn phá, nhìn không thấy thư tịch kia rốt cuộc là cái loại gì, Quân Vô Tà nhìn trong chốc lát, xác định trên mười quầy hàng này, chỉ có một cái này có sách cổ, nàng mới đi qua. Chào hàng những cuốn sách cổ đó chính là một thiếu niên tuổi chừng mười lăm mười sáu, vốn là trên mặt nên trắng nõn, lại nhiễm không ít vết bẩn, ăn mặc cũng có chút nghèo túng, chính là trên khuôn mặt luôn tươi cười, trái lại nhìn không ra bất luận cảm xúc gì. Thiếu niên ngồi ở trên ghế nhỏ sau giá gỗ, hai chân bắt chéo, trong miệng ngậm một cây trúc diệp, mải mê với quyển sách cổ cũ nát, cười vui vẻ. Quân Vô Tà thẳng đến đứng ở trước quầy hàng của hắn, hắn cũng không phản ứng lại khi có khách nhân tới cửa. Bán đồ vật không có phản ứng, mua đồ vật cũng không có hé răng. Lực chú ý của Quân Vô Tà đều tập trung ở trên mấy quyển sách cổ kia, khi khoảng cách của nàng càng tiến gần những quyển sách cổ, phản ứng của Tiểu Bạch Liên truyền đến cũng càng kịch liệt hơn, cái này làm cho Quân Vô Tà càng thêm khẳng định, trong mấy quyển sách cũ nát này, nhất định có yêu cầu của nàng. Lật một quyển xem qua, những cái sách cổ đó tuy rằng bìa mặt đã không có, nhưng là nội dung bên trong lại hoàn hảo vẫn còn nguyên vẹn. Chẳng qua...... Quân Vô Tà đem mấy quyển sách này lật xem mấy lần, hai hàng lông này cau lại, mấy quyển sách này sẽ là công pháp? Mấy quyển sách cổ này, căn bản là chuẩn bị cho thợ làm vườn! Mặt trên ngoài dạy người gieo trồng cây trồng hoa như thế nào, liền một cái điểm nội dung đáng tin cậy đều không có. Mặc dù là Quân Vô Tà, đối mặt với một cái kết quả như vậy, đều nhịn không được khóe miệng run rẩy, chính là sau khi Tiểu Bạch Liên kia cố tình tiếp xúc với nàng chú ý đến mấy quyển sách cổ, toàn bộ Giới Linh đều không tốt, nếu không phải đang ở nơi không thích hợp, Quân Vô Tà cảm thấy muốn nó lập tức biến thành hình người mà tóm lấy! Không thể hiện hình, lại không thể chính mình động thủ, Tiểu Bạch Liên cơ hồ là dùng chi gian cảm ứng cùng Quân Vô Tà, không ngừng thúc giục nàng. "Chủ nhân, đều mang toàn bộ về nhà! Chủ nhân, đều mang toàn bộ về nhà! Chủ nhân, đều mang......" Quân Vô Tà nắm chặt nắm tay. Nàng chấp nhận khế ước với Giới Linh hoa sen vì nó là loại hoa sen có ích đặc biệt hiếm, nhưng hiện tại yêu cầu của nàng chính là công pháp, tiểu gia hỏa này tìm cho nàng một đống sách dưỡng hoa cỏ tới làm cái gì? Quân Vô Tà muốn chạy, chính là Tiểu Bạch Liên lại lần nữa thúc giục nàng đem mấy quyển phá thư này trở về. "Miêu?" Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, nhìn biểu tình rối rắm của Quân Vô Tà. "Ách?" Thiếu niên đang say mê với thư tịch, rốt cuộc ý thức được có khách nhân đến, hắn ngẩng đầu, ánh mắt lười nhác nhìn từ trên xuống dưới người đứng ở trước quầy hàng hắn - Quân Vô Tà.