Nếu hắn còn có thể quay lại sa trường, mặc dù có một chỗ dựa là Khuynh Vân Tông này, thánh thượng cũng không đến mức đối Lân Vương phủ đuổi tận giết tuyệt.
Những năm gần đây, Quân Tiển sợ chính mình quân công quá thịnh(cao), đã không ngừng tiêu giảm số lượng Thụy Lân Quân. Khi còn ở thời khai quốc, binh lính bảy thành Thích Quốc đều xuất thân từ Thụy Lân Quân, hiện giờ, do Quân Tiển từng bước tiêu giảm, chỉ còn lại có năm thành. Nếu là Quân Tiển có ý muốn chiếm lấy hoàng quyền, ngôi vị hoàng đế Thích Quốc này đã sớm không phải họ Mặc.
Quân Tiển từng bước nhân nhượng thoái lui, không những không có làm thánh thượng buông bỏ cảnh giác đối với Lân Vương phủ, ngược lại làm Lân Vương phủ càng thêm tràn ngập nguy cơ.
"Vô luận như thế nào, ta quyết sẽ không để cho bất luận kẻ nào mảy may dám động vào Vô Tà, chỉ cần ta còn có một hơi ở đây, ai cũng đừng nghĩ đụng đến cháu gái ta!" Quân Tiển chỉ có điểm này, vĩnh sẽ không thay đổi.
Hắn đã mất đi một cái nhi tử, không thể lại mất đi cháu gái duy nhất.
Trong bóng đêm đen tối, hai cha con trong thư phòng bàn chuyện tương lai, hai bóng người nhỏ giọng lại đang đứng ở cửa.
Quân Vô Tà mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, mới vừa rồi Quân Tiển cùng Quân Khanh nói, không sót một chữ truyền vào trong tai nàng, đôi mắt sáng ngời buông xuống, nàng nhìn chằm chằm cửa phòng, mày nhăn lại.
Gia gia......
Đời trước của nàng, "gia gia" kia chính là người cùng huyết thống duy nhất của nàng, đã làm cho nàng mất hơn 10 năm sống trong bóng tối.
Cái gì kêu điên khùng, cái gì kêu cực đoan, mười mấy năm ấy nàng đều đã trải qua.
Gia gia hai chữ này, một đoạn thời gian lúc trước khi Quân Vô Tà còn chưa thoát khỏi nơi đó, đều như là danh từ đại ác mộng, lần trọng sinh này, nàng gặp được cái thân nhân duy nhất, thế nhưng cũng là "Gia gia" của chính thân xác này.
Bất đồng với lão nhân gia đời trước kia, Quân Tiển đối với Quân Vô Tà luôn là cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, chỉ cần là tới tay Quân Tiển có thứ gì tốt, đều sẽ trước tiên bị đưa đến trong phòng nàng, chẳng sợ chỉ cần nàng khẽ nhíu mày, Quân Tiển đều sẽ hao hết tâm tư dỗ nàng nửa ngày.
Những điều này Quân Vô Tà chưa bao giờ được hưởng qua, hành động của Quân Tiển tràn ngập quan tâm thương yêu làm nàng có chút không biết phải làm sao.
Nàng theo bản năng sẽ lảng tránh cùng Quân Tiển tiếp xúc, nàng không biết như thế nào đáp lại sự quan tâm của Quân Tiển, Quân Tiển cùng "Gia gia" trong trí nhớ của hoàn toàn bất đồng.
Chính là nàng không nghĩ tới, vị lão nhân này, thế nhưng có thể vì nàng làm đến tình trạng này.
Lân Vương phủ tuy rằng vẫn luôn bị hoàng thất sở mục nghi kỵ, nhưng Quân Tiển vẫn luôn trung thành với thánh thượng, chính là hôm nay, thánh thượng quay đầu hướng về phía hắn cháu gái, vị lão nhân này ngu trung cả đời, rốt cuộc phẫn nộ rồi.
Vì cháu gái hắn, hắn cam nguyện trả giá hết thảy.
Trái tim ẩn ẩn co rút đau đớn, Quân Vô Tà theo bản năng nhéo vạt áo.
"Gia gia, là cái dạng này sao?" Quân Vô Tà cau mày, trái tim có cảm giác đau.
Đứng ở bên cạnh nàng là Quân Vô Dược đang cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của Quân Vô Tà đã có chút tái nhợt, không biết nàng vì sao đột nhiên sẽ kích động như vậy.
"Còn muốn đi vào sao?"
"Không." Quân Vô Tà lắc lắc đầu, trên mặt lạnh nhạt xuất hiện một tia bực bội chưa từng có bao giờ, nàng vốn là muốn cùng Quân Tiển thương lượng ngày sau thân thể nàng sẽ do chính nàng trị liệu, lại không có nghĩ đến, thế nhưng sẽ nghe đến mấy cái này.
Nhận thức từ quá khứ hoàn toàn bị lật đổ, linh hồn một đời lạnh lẽo, bị một cổ khí nóng trong người bao vây lấy.
Quân Vô Tà xoay người rời khỏi thư phòng, nàng cần bình tĩnh và yên lặng suy nghĩ một chút.
Nhìn bóng dáng Quân Vô Tà rời đi, Quân Vô Dược híp hai tròng mắt đen nhánh lộ ra một ánh ám tím.
"Nhân tộc quân vương, thật là ngu xuẩn buồn cười. Thật là...... Rất muốn một lần toàn bộ giết chết." Quân Tiển cùng Quân Khanh nói chuyện, làm hắn cảm thấy thập phần buồn cười.
Ánh lửa nguy hiểm từ sâu trong cặp mắt nửa híp kia bốc cháy lên, những cái ngu muội đó, vô tri, chỉ cần nhẹ nhàng nắm chặt, liền có thể từ trên thế giới này hoàn toàn thanh trừ.
Đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Bất quá cứ như vậy, lại làm cho tiểu Vô Tà chọc phải phiền toái." Ý nghĩ giết chóc từ đáy mắt rút lui, bất quá tùy ý quét dọn một ít con kiến, khiến cho ô danh trên lưng của Quân Vô Tà lớn như vậy.
Nếu nói là hành thích vua......
"Chờ xem thế nào."
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
20 chương
65 chương
25 chương
12 chương