Tuyệt Thế Mị Phu Phân
Chương 37 : Giang hồ đồn đại
Trở về Tâm Viên, Thanh Thanh tràn đầy cảm xúc. Ở nơi này, nàng đã từng chịu mọi sự sỉ nhục, mọi bi ai và bất lực. Nàng từng nghĩ bản thân mình sẽ vĩnh viễn không trở lại, nhưng ai mà biết được, nàng rốt cuộc vẫn là đang đứng tại chính nơi ấy! Cứ coi như đây là lần cuối cùng đi, sau khi tiệc tuyển phi trôi qua, nàng không bao giờ trở lại đây nữa.
Kiến trúc của Tâm Viên so với Thanh Viên ở Vô Tranh sơn trang có vài phần giống nhau, đi dạo trong sân, nàng lại nghĩ đến cảm giác ấm áp khi còn ở Vô Tranh sơn trang.
Tâm Viên – Thanh Viên, Lưu Thuỷ sơn trang – Vô Tranh sơn trang, đều là nơi ở của nàng, nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn không giống nhau.
Ở Lưu Thủy sơn trang nàng có quan hệ huyết thống nhưng lại không có ai xem nàng là người thân. Đối với người trong Vô Tranh sơn trang mà nói, Thanh Thanh bất quá chỉ là một người dưng, mối liên hệ duy nhất chính là nàng cùng Điệp tỷ đều là người đến từ hiện đại. Bọn họ cùng nàng không có giao tình, lại càng không có huyết thống, nhưng lại chẳng hề kiêng dè mà đối đãi với nàng như người trong nhà.
Nhà Phật nhấn mạnh hai chữ duyên phận, có lẽ, nàng vốn là một thành viên của Vô Tranh sơn trang, nhập hồn vào thể xác Vân Băng Tâm là một sai lầm.
“Tiểu thư...”
Nghe tiếng gọi, Thanh Thanh theo bản năng quay đầu qua, trên gương mặt dần dần hiện ra một nụ cười.
Nàng chưa kịp nói gì thì Nhược nhi đã nhảy chồm đến, ôm lấy Thanh Thanh gào khóc:
“Tiểu thư, Nhược nhi nhớ người muốn chết. Tiểu thư, Nhược nhi còn nghĩ người không cần em!”
Thanh Thanh vỗ nhẹ vào lưng Nhược nhi, từ trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy:
“Ta như thế nào lại không cần ngươi.”
Sau khi nàng yên ổn ở Vô Tranh sơn trang, vốn có thể đem Nhược nhi đón về đó, nhưng lại không làm như vậy. Không phải nàng không nghĩ đến việc đón Nhược nhi về đó, mà là nàng không có cách nào mở miệng nói với mọi người.
“Tiểu thư, mặt của người...”
Nhược nhi buông Thanh Thanh ra, nghẹn ngào khẽ vuốt hai má của nàng.
“Tại sao lại biến thành như vậy?”
Nàng là một đại mỹ nhân, tại sao lại...
Thanh Thanh lấy cái khăn che mặt, dịu dàng lau đi nước mắt của Nhược nhi:
“Đừng sợ, ta chỉ dùng thuốc để biến đổi dung mạo mà thôi. Ngươi cũng biết ta phải tham gia tiệc tuyển phi, cho nên mới cố ý làm như vậy, kỳ thực mặt của ta không có việc gì. Chờ sau khi việc tuyển phi này qua đi, đem chất độc này giải đi là được mà.”
“Cố ý?” Tiếng khóc của Nhược nhi tuy ngừng nhưng nước mắt vẫn cứ chảy dài.
“Đúng vậy.” Thanh Thanh đem ngón trỏ đặt lên môi nàng:
“Đừng nói cho ai biết.”
Nhược nhi lập tức gật đầu:
“Ừ, em sẽ không nói.”
Thanh Thanh lại thay Nhược nhi lau đi nước mắt, lôi kéo nàng đi vào bên trong:
“Đi, chúng ta vào trong rồi từ từ nói chuyện.”
Thanh Thanh kéo Nhược nhi ngồi ở trên giường, lấy nước vò khăn thay nàng lau hết nước mắt trên mặt, khăn tay vừa đụng đến mặt của nàng, Nhược nhi lập tức đẩy Thanh Thanh ra:
“Tiểu thư, em là nô tỳ, sao có thể để người giúp em lau mặt.”
Lau nước mắt cùng lau mặt là hai việc khác nhau rất xa.
Thanh Thanh xua xua tay:
“Không quan hệ, chúng ta là tỷ muội.”
Nhược nhi đứng lên né tránh:
“Không không, người vĩnh viễn vẫn là chủ nhân của Nhược nhi!”
Thanh Thanh trừng mắt nhìn nàng một cái:
“Mao chủ tịch có nói, mỗi người đều bình đẳng, người và ta giống nhau, chúng ta đều là người, đừng có nghĩ đến thân phận này nọ. Ngươi a, bị tư tưởng phong kiến ăn mòn hết đầu óc rồi!”
Trong lòng Thanh Thanh tự nhiên toát mồ hôi lạnh, may mắn a, nàng sinh ra ở hiện đại, nếu sinh ra ở cổ đại, chỉ sợ cũng sẽ giống như Nhược nhi, cam tâm tình nguyện làm nô tài cho người khác. Đương nhiên, nàng cũng không coi Nhược nhi là nô tài.
Nhược nhi trong lòng càng thêm cảm động:
“Tiểu thư, người thật tốt.”
“Ngươi biết không, ba nha hoàn ở Vô Tranh sơn trang kia, mỗi người đều to gan lớn mật, so với tiểu thư của bọn họ cũng không kém tí nào.”
Ba nha đầu kia ngoài miệng thì xưng là nha hoàn nhưng thực ra cũng là một thành viên của Vô Tranh sơn trang, chưa từng có ai coi các nàng là nha hoàn. Hy vọng sau này khi sống ở Vô Tranh sơn trang, ba nha đầu kia có thể hảo hảo dạy dỗ Nhược nhi, để cho nàng tìm thấy chính mình, đừng có hở chút lại quỳ xuống!
“Vô Tranh sơn trang?” Nhược nhi mở to hai mắt:
“Tiểu thư, người đang nói đến Vô Tranh sơn trang trong truyền thuyết?” Nhược nhi kinh hãi, không tự chủ được nói lớn lên.
“Hư, ngươi muốn hại chết ta a.”
Thanh Thanh lập tức bịt miệng Nhược nhi lại, thấp giọng nói:
“Nhỏ tiếng một chút.”
Nàng là Vô Tranh sơn trang Tứ tiểu thư nhưng võ công quả thực quá thấp kém, để người ta biết chuyện lại bắt nàng làm con tin để uy hiếp ba vị tỷ tỷ kia thì tính sao bây giờ?
Nhược nhi luôn luôn biết vâng lời, ra sức gật đầu, đôi mắt kia chớp chớp không ngừng.
Thanh Thanh buông tay ra, ghé vào bên tai Nhược nhi nói nhỏ:
“Sau khi tiệc tuyển phi qua đi, ngươi có đồng ý theo ta đến sống ở Vô Tranh sơn trang không?”
Nhược nhi vừa nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch:
“Tiểu thư, ngươi muốn sống ở Vô Tranh sơn trang?” Nhược nhi không dám lớn tiếng nói chuyện, nhỏ giọng giống như tên trộm.
“Làm sao vậy?” Thanh Thanh nhịn không được trừng mắt nhìn nàng lần nữa.
Nhược nhi kinh ngạc thốt ra:
“Nghe nói những người trong Vô Tranh sơn trang đều là yêu quái thích ăn tươi nuốt sống người khác, tiểu thư cũng dám đi sao.”
Nàng thần bí liếc mắt nhìn Thanh Thanh một cái:
“Em nghe nói mấy tháng trước Vô Tranh sơn trang lại có thêm một vị Tứ tiểu thư, vị tiểu thư đó mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu, giết người không chớp mắt a. Nghe nói vị Tứ tiểu thư đó thích ăn thịt người, uống máu người...”
Giang hồ đồn đãi thực con mẹ nó biến thái! Một đại mỹ nữ mảnh mai như Vân Thanh Thanh nàng đây mà dám nói là mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu? Phá hoại hình tượng của nàng cũng tạm cho qua, nhưng còn giết người không chớp mắt? Ăn thịt người? Uống máu người?
Danh dự của nàng, hình tượng của nàng đều bị lũ giang hồ chết tiệt đó phá hoại hết. Không biết lời đồn này là do ai truyền ra ngoài, nàng nhất định phải tố cáo hắn tội phỉ báng!
“Dừng...”
Thanh Thanh ngăn không cho Nhược nhi nói nữa, Nhược nhi cũng không biết mình nói sai chuyện gì nhưng cũng lập tức ngậm miệng lại.
Nhìn nét mặt ngây ngô của Nhược nhi, sắc mặt Thanh Thanh cũng hoà hoãn không ít, thở phì phì nói:
“Vậy giang hồ đồn đãi như thế nào về nha hoàn của tứ tiểu thư?”
“Chưa nói.” Nhược nhi ngây ngốc, không biết tại sao Thanh Thanh lại hỏi vấn đề này.
Thanh Thanh giận dữ đứng trước mặt Nhược nhi, hai tay chống hông:
“Ngươi xem ta là phải mặt mũi hung tợn, hay là lưng hùm vai gấu, theo ta nhiều năm như vậy, có bao giờ thấy ta giết người chưa? Ta từ lúc nào nếm qua thịt người, uống qua máu người?”
Thanh Thanh xoay người, bàn tay đập mạnh trên mặt bàn, nghiến răng kèn kẹt:
“Bà nội nó chứ, giang hồ đồn đãi quả thực là biến thái!”
Trách không được ở hiện đại có người vì bị đồn dãi mà phải tự sát, nguyên lai mùi vị bị nói xấu khó chịu đến như vậy. Ba vị tỷ tỷ cùng tỷ phu ước chừng đã thành tiên, nên mới không có cảm giác gì đối với những lời đồn như vậy.
“A...” Nhược nhi mở to mắt, ngơ ngác nhìn Thanh Thanh, nàng căn bản không hiểu tiểu thư đang nói cái gì.
“Vẫn không hiểu sao?” Đối với nha đầu ngốc này, Thanh Thanh hoàn toàn bó tay.
Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cơn giận:
“Ta chính là tứ tiểu thư mặt mũi hung tợn, lưng hùm vai gấu, ăn thịt người, uống máu người mà ngươi vừa mới nói. Còn nữa, sau này ngươi cũng là một thành viên của Vô tranh sơn trang. Từ giờ trở đi, ngươi không phải nô tỳ của Lưu Thuỷ sơn trang, mà là nha hoàn của Tứ tiểu thư ở Vô Tranh sơn trang. Nếu dám truyền bá tin đồn, cẩn thận ta xử phạt ngươi.”
Thanh Thanh vừa mới nói xong, đã nghe “bịch’ một tiếng, nha đầu nhát gan kia đã muốn té trên mặt đất.
Thanh Thanh mắt trợn trắng, bất đắc dĩ thở dài. Cái này cũng không thể trách Nhược nhi, có trách thì trách những tin đồn quá giả dối đó. Ở trong lòng Nhược nhi, người trong Vô Tranh sơn trang vốn là quái vật, nay nàng lại trở thành một thành viên trong tập đoàn ‘quái vật’ đó, tất nhiên khó có thể chấp nhận! Chắc không có việc gì đâu, nàng hiểu rõ là tốt rồi.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
101 chương
58 chương
9 chương
93 chương
312 chương
145 chương