Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 44 : Hi vọng

edit : Jun Đây là tình trạng gì vậy? Mọi người ngơ ngơ ngác ngác nhìn Thanh Thanh đang chạy đi, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trừ bỏ Ảnh Tử là người biết rõ sự tình ra, ai cũng không biết Thanh Thanh rốt cuộc muốn làm cái gì. Đương sự Minh Vương Đoạn Tiêu cũng bị Thanh Thanh làm cho phi thường hồ đồ. Nàng biết thói quen trong cuộc sống của hắn, biết tên hắn, bọn họ đáng lẽ phải rất thân thiết mới đúng. Hắn đối với nàng tự nhiên có cảm giác quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra đã từng gặp nàng ở đâu. Nhớ tới đôi mắt bi thương của nàng, bóng dáng hốt hoảng loạng choạng, trong lòng hắn lại cảm thấy một trận đau đớn. "Nàng là ai?" Đoạn Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Ám Dạ một cái, vẻ dịu dàng lúc trước đã biến mất không còn dấu vết. Ám Dạ mặt không đổi sắc nói: "Vân gia đại tiểu thư Vân Băng Tâm, là người Công Tôn tiên sinh vừa ý nhất cho ngôi vị Minh Vương phi." Tiếng nói chuyện của Đoạn Tiêu cùng Thanh Thanh rất bé, cơ bản không có người nghe rõ, Ám Dạ đứng ở trên cao đương nhiên không có khả năng biết được bọn họ nói cái gì. "Nàng gọi Vân Thanh Thanh." Mộ Dung Thiên Thuỷ nhịn không được kêu lên. "Điều tra hết thảy mọi việc có liên quan đến Thanh Thanh." Hai chữ Thanh Thanh rất tự nhiên từ miệng hắn đi ra. Đoạn Tiêu tiêu sái rời đi, rất nhiều cô nương vẫn như cũ chìm đắm trong phong thái mê người của hắn. Trong đầu óc hắn đều là hình bóng của nữ tử che mặt kia, ánh mắt nàng giống như đã từng quen biết, trên người nàng toả ra một hương vị rất quen thuộc. Hắn đối với mỹ nữ đã mất đi hứng thú. Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Hắn không biết. Hắn biết bản thân mình phong lưu, thích đủ mọi kiểu dáng mỹ nữ. Cho đến một ngày, hắn phát hiện bản thân không còn hứng thú với mỹ nữ, cho dù là nữ nhân đẹp đến mấy, cũng không khơi dậy nổi dục vọng của hắn. Không biết tại sao, trong mỗi giấc mộng của hắn đều tồn tại một hình bóng mơ hồ, người đó có một đôi mắt to trong veo như nước hồ thu, nhìn một lần là không rời mắt nổi. Lúc hắn đối mặt với mỹ nữ, bóng d áng ấy sẽ hiện lên trong đầu. Chỉ cần hình bóng đó xuất hiện, hắn đối với nữ nhân không còn hứng thú. Vân Thanh Thanh cuối cùng có quan hệ gì với hắn? Vì sao ánh mắt của nàng cùng giai nhân trong mộng giống hệt như nhau? Hắn vẫn cảm thấy bản thân mình dường như đã quên đi cái gì, nhưng có nghĩ mãi cũng nhớ không ra. Trong trí nhớ của hắn dường như có một khoảng trống, trong khoảng trống đó đã từng xảy ra một chuyện rất quan trọng, hay là xuất hiện một người rất quan trọng. Hắn từng quên đi cái gì sao? Đã từng mất một đoạn ký ức sao? Thanh Thanh ở trong đoạn ký ức đó đóng vai trò như thế nào? Nếu hắn từng quên cái gì, vị cô nương kia sẽ là chìa khoá mở ra cánh cửa ký ức đó. Lần đầu tiên trông thấy nàng, tự nhiên hắn có một cảm giác quen thuộc. Nghe thấy tiếng khóc của nàng, hắn tự nhiên cảm thấy đau lòng. Thanh Thanh nói, nàng là muội muội của người huynh đệ kết nghĩa Tần Vân. Mà hắn lại không nhớ mình từng có huynh đệ kết nghĩa nhưng hai chữ Tần Vân đó khiến cho hắn có cảm giác rất thân quen. Nàng thật sự là muội muội của huynh đệ kết nghĩa của hắn, vậy thì tại sao khi đứng trước mặt hắn, ánh mắt của nàng lại đau đớn như vậy? Ánh mắt đó của nàng cho hắn một cảm giác - tan nát cõi lòng. Nữ tử kia rốt cuộc có quan hệ gì với hắn? *** Thanh Thanh khóc lóc chạy về phòng, nhào lên trên giường, kéo chăn che kín đầu, khóc thật lớn tiếng, đem những đau khổ trong lòng theo nước mắt hoà tan. "Tiểu thư, người khóc cái gì?" Nhược nhi thấy Thanh Thanh khóc nức nở chạy về, sợ nàng gặp chuyện không may nên cũng chạy theo vào, đứng ở bên cạnh giường. Thanh Thanh gào khóc, căn bản không nghe thấy câu hỏi của Nhược nhi. "Tiểu thư, rốt cuộc làm sao vậy?" "Đi ra ngoài!" Thanh Thanh khóc thút thít, rất thương tâm. "Tiểu thư, khóc nhiều hại thân." Tiểu thư tại sao vừa từ bên ngoài về đã bật khóc, chẳng nhẽ nàng bị chọn? "Đi ra ngoài!" Thanh Thanh đứng bật dậy, hét to giống như người mắc bệnh tâm thần. Nhược nhi bị Thanh Thanh dọa ngây người, một lúc sau vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Tiểu thư rất dịu dàng, chưa bao giờ nổi nóng với nàng, hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Nhược nhi hạ giọng dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Tiểu thư, có chuyện gì nói cho Nhược nhi nghe." Thanh Thanh lôi Nhược nhi đẩy ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa lại, lửa giận bốc lên tận trời: "Đi!" Nhược nhi ngơ ngác đứng ở cửa, không biết nên làm cái gì bây giờ. Tiểu thư thực sự đã nổi giận, khuyên không được, mặc kệ cũng chả xong, nàng nên làm sao? *** Đoạn đại ca cư nhiên không nhớ nàng, Đoạn đại ca của nàng thực sự không còn nhớ đến nàng! Tình yêu của nàng, thân thể của nàng, tất cả đều đã trao cho hắn, vậy mà hắn lại có thể quên. Lúc chính miệng hắn nói không biết Tần Vân, lúc hắn gọi nàng là cô nương, trái tim nàng đã tan thành trăm mảnh! Nàng thương hắn như vậy, ngược lại nhận lấy kết cục thế này! Trong lúc hai người bọn họ rời xa nhau, nàng tự nhiên có một cảm giác rằng hắn đã quên nàng. Lúc đầu vẫn tưởng là do mình suy nghĩ quá nhiều, hiện tại nàng mới biết, không phải là tưởng tượng, hắn đã thực sự quên nàng! Bọn họ tâm linh tương thông, đây hẳn là dự cảm? Nhưng nếu tâm linh tương thông, vì cái gì hắn lại quên nàng? Đoạn đại ca mất đi trí nhớ, đây là cảm giác đầu tiên của nàng. Bởi mất đi trí nhớ cho nên hắn mới quên Tần Vân, quên Vân nhi đại tẩu. Chính vì quên Vân nhi đại tẩu, hắn mới có thể tuyển phi? Trong phim truyền hình, nàng đã xem qua mấy trăm lần những tình huống mất đi trí nhớ. Cho đến lúc chính bản thân mình thể nghiệm nàng mới biết được mùi vị bị lãng quên. A, nhưng ở trong phim truyền hình, những người mất đi trí nhớ đa phần là nữ nhân vật chính. Thanh Thanh bị nam nhân vật chính của nàng từ bỏ, có lẽ nam hay nữ nhân vật chính đều là nàng. Có lẽ Đoạn Tiêu chưa bao giờ nhớ đến nàng, thậm chí không quen biết nàng. Người mà hắn quen là Tần Vân, cùng hắn triền miên suốt một đêm là vị thanh lâu nữ tử kia, trong cuộc sống của hắn, Vân Thanh Thanh chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới. Đoạn Tiêu chưa từng quen biết Vân Thanh Thanh, nên không thể nói hắn quên nàng, nhưng tại sao nàng lại đau lòng đến vậy? Mộ Dung Thiên Thuỷ sau khi rời đi yến hộ tìm đến, nhìn thấy chính là Thanh Thanh đang trùm chăn ngồi trên giường. Hai mắt nàng mọng nước, trên má vương đầy lệ quang. Con mắt to xinh đẹp giống y như cái đầu rồng phun nước, nước mắt từ bên trong không ngừng chảy ra. Không có khăn che mặt, ánh mắt sưng đỏ xấu y như quỷ. Lúc Mộ Dung Thiên Thuỷ nhìn thấy bộ dạng của Thanh Thanh cũng bị doạ cho hoảng sợ: "Thanh Thanh?" Nhược nhi nói nàng khóc đã nửa ngày, hơn nữa không có nghe khuyên bảo. Thanh Thanh cắn môi, tiếng khóc đứt quãng, không để ý tới Mộ Dung Thiên Thuỷ. Thiên Thuỷ cẩn thận tới gần nàng: "Làm sao vậy?" Thanh Thanh khóc càng thương tâm. Thiên Thuỷ ôm lấy bả vai Thanh Thanh: "Thanh Thanh, nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc bị làm sao?" Nếu nàng đoán không lầm, chắc chắn có liên quan đến Minh Vương. Ở yến hội, Thanh Thanh vừa khóc vừa chạy, nàng rất muốn đuổi theo hỏi xem sao nhưng vừa lúc yến hội bắt đầu, nàng không thể rời đi. Thanh Thanh khóc nức nở, miệng nói một chuỗi mơ hồ: "¥¥.........5,¥?1~¥5...." "Ngươi nói cái gì?" Thanh Thanh rụt đầu, trùm chăn kín lại, không trả lời. "Có liên quan đến Minh Vương?" Thanh Thanh cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình: "Để cho ta yên tĩnh một chút, đừng nói nữa mà." Thật lâu sau, nàng ngẩng mặt lên nhìn Mộ Dung Thiên Thuỷ: "Phiền ngươi giơ cánh tay phải lên." "Làm gì?." Mộ Dung Thiên Thuỷ nghi hoặc nhưng vẫn chiều theo ý nàng. "Vén tay áo lên." Mộ Dung Thiên Thuỷ càng thêm nghi hoặc: "Làm gì?" Tuy có chút khó hiểu nhưng nàng vẫn làm theo lời Thanh Thanh nói. Thiên Thuỷ vén ống tay áo lên để lộ ra một dấu màu đỏ sẫm, đó chính là thủ cung sa . Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, cũng vén tay áo bên phải lên, trên cánh tay tuyết trắng không có bất cứ dấu vết gì. Lúc mới đến cổ đại, Thanh Thanh đã phát hiện trên cánh tay của mình có dấu thủ cung sa trong truyền thuyết. Đêm hôm đó, vật tượng trưng cho trinh tiết của nàng đã biến mất. "Tại sao lại..." Thiên Thuỷ cứng họng: "Ngươi...thủ cung sa sao không thấy?" 99% nữ nhân ở cổ đại đều có thủ cung sa, Thanh Thanh xuất thân là tiểu thư danh môn, không thể nào không có. Thanh Thanh thản nhiên nói: "Sớm đã không còn." "Ngươi đừng nói ngươi cùng Minh Vương từng..." Mộ Dung Thiên Thuỷ thực thông minh. Vân Thanh Thanh im lặng, nhẹ nhàng gật đầu. "Như thế nào lại..." "Chúng ta từng là hảo huynh đệ, từng có một đêm vợ chồng nhưng là hắn đã quên ta." Mộ Dung Thiên Thủy suýt nữa té xỉu: "Bây giờ làm sao?" Đem trinh tiết giao cho người ta vậy mà tên nam nhân kia lại không tiếp thu, không, phải nói là không nhớ. Thanh Thanh lắc đầu: "Không biết." Nhìn vẻ mặt cô đơn của nàng, trong lòng Thiên Thuỷ cảm thấy khó chịu, lại có thêm một nữ nhân vì tình mà khổ sở. "Ngươi từng nói qua mình có nam nhân yêu mến, là hắn phải không?" "Đúng, là hắn." Thanh Thanh không hề e dè, thích một người không phải là phạm pháp, không có gì phải ngượng ngùng. Thiên Thuỷ thở dài một tiếng, kéo cánh tay nhỏ bé của Thanh Thanh: "Ngươi còn nhớ ngày hôm đó trên xe ngựa chúng ta đã nói những gì không?" "Ngày đó..." Những tình cảnh ngày hôm đó lập tức hiện lên trong đầu nàng. ~~~~~~~~~ "Ngươi cam tâm sao?" "Không cam lòng thì sao?" "Nếu...Ta nói là nếu, hắn và nữ tử kia chia tay, ngươi sẽ đem hắn cướp về sao?" "Không biết." "Thanh Thanh, ngươi phải đem hắn cướp về." "Có lẽ hắn căn bản không nhận biết ta." "Nếu hắn quên ngươi, thì một lần nữa khiến cho hắn nhận thức ngươi, một lần nữa yêu thương ngươi. Quên hết tất cả, làm lại từ đầu." "Có được không?" "Có thể." "Thanh Thanh, ta đang nói chuyện với ngươi." "Được, nếu hắn thực sự không có nữ tử yêu thương thì cho dù hắn có quên ta, ta cũng sẽ cùng hắn làm lại từ đầu." ~~~~~ Tình cảnh ngày hôm đó nàng còn nhớ rất rõ, nàng từng nói nếu hắn không có nữ tử âu yếm, cho dù hắn đã quên, nàng cũng phải đem hắn cướp lại. Nay xem ra, Đoạn Tiêu là một người cô đơn. Thanh Thanh thì thào nói nhỏ: "Chẳng nhẽ là ý trời?" Thiên Thuỷ dịu dàng vỗ vỗ lưng nàng: "Thanh Thanh, ngươi từng nói hắn đã có nữ nhân mà hắn thích, còn nói hắn có thể đã cưới vợ. Nếu đã có người mình yêu, tại sao lại khua chiêng gióng trống đi tuyển phi?" Thanh Thanh cau mày: "Ta hoài nghi hắn mất trí nhớ, cho nên mới quên ta, quên Vân nhi đại tẩu." "Có lẽ đây là ý trời, hắn đã quên nữ nhân mình yêu, còn rầm rộ tuyển phi, mà ngươi ngẫu nhiên lại là một trong số những người dự tuyển đó, ông trời có lẽ đang cho hai người cơ hội." Thanh Thanh cười khổ: "Có khả năng sao? Cho dù hắn đã quên Vân nhi đại tẩu, ta cũng không nguyện ý làm vật thay thế." "Thanh Thanh, ngươi nghĩ thoáng một chút. Hắn đã quên Vân nhi, chỉ cần ngươi ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ yêu thương ngươi." Lúc còn ở yến hội, Thiên Thuỷ thấy rõ ánh mắt của Đoạn Tiêu, trong mắt hắn, tràn ngập sự ôn nhu cùng thương tiếc. Nàng lắc đầu buồn bã: "Không có khả năng, hắn đã có nữ nhân mà hắn yêu, ta không thể trở thành người hắn yêu thương nhất." Thiên Thuỷ thở dài; "Không có gì là không thể, hắn đã quên Vân nhi, cũng đã quên ngươi, ông trời cố ý muốn các ngươi bắt đầu lại từ đầu." Lời nói của Thiên Thuỷ khiến cho Thanh Thanh nhớ lại những điều Thần Toán Tử đã nói ngày hôm đó: "Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể." Thiên Thuỷ không hiểu rõ ý tứ của Thanh Thanh, tưởng nàng đã nghĩ thông suốt, liền nói với vẻ sung sướng: "Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể." Chẳng nhẽ Đoạn Tiêu chính là người có duyên mà Thần Toán Tử đã nói hay sao? Thần Toán Tử nói nàng cùng người có duyên đó yêu thương lẫn nhau, nhưng Đoạn Tiêu rõ ràng không có yêu nàng. Lúc trước nàng hỏi Thần Toán Tử người hữu duy ên kia là ai, ông ta lại nói trong lòng nàng tự động hiểu rõ. Lúc Thần Toán Tử nói đến chuyện đó, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Đoạn Tiêu. Nàng có nên tin vào cảm giác của mình không? Lúc nàng nghĩ Đoạn Tiêu cùng Vân nhi như chim liền cánh thì hắn đột nhiên mất đi trí nhớ, hoàn toàn quên đi Vân nhi. Còn nàng, lại trở thành ứng cử viên cho vị trí thê tử của hắn. Lúc nàng đối với mối tình này đã trở nên tuyệt vọng thì ông trời lại mang đến cho nàng một hy vọng. Loại tình huống này đã ứng nghiệm với câu nói kia: "Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng." Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể. Nói cách khác, chỉ cần nàng cố gắng, Đoạn Tiêu nhất định sẽ yêu nàng? Đôi mắt Thanh Thanh vốn ảm đạm đột nhiên sáng bừng lên: "Ta hiểu rồi." Người có duyên với nàng trong lời nói của Thần Toán Tử có phải là Đoạn Tiêu hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là nàng quyết định sẽ nắm bắt cơ hội này. Đoạn đại ca đã quên đi Vân nhi, hơn nữa sẽ chọn một trong số các cô nương dự tuyển làm thê tử của hắn. Cho dù Đoạn đại ca không chọn nàng thì cũng sẽ tuyển người khác, nàng không cần phải cảm thấy có lỗi với Vân nhi. Đứng nhìn hắn lấy người khác không bằng nắm lấy cơ hội này. Không thử một lần làm sao biết kết cục của mối tình này sẽ đi đến đâu? Bọn họ từng có một đêm vợ chồng, nàng là nữ tử có tư cách làm Minh Vương phi nhất. "Nhưng mà..." "Làm sao?" Thiên Thuỷ dịu dàng nắm lấy tay nàng. "Không phải sẽ có mục so tài sao? Ta cái gì cũng không biết." Làm Minh Vương phi đâu có dễ dàng như vậy, nữ tử muốn trở thành Minh Vương phi phải biểu diễn tài nghệ của mình. Được Công Tôn tiên sinh chấp nhận mới có tư cách trở thành Minh Vương phi. Kỳ thực đây chính là cơ hội mà Minh Cung cấp cho những nữ tử đến dự tuyển. Chỉ cần bọn họ không có ý muốn làm Minh Vương phi thì có thể trực tiếp rút lui. Minh Cung nhìn thì có vẻ bá đạo nhưng ở một số phương diện nào đó lại rất thấu tình đạt lý. "Thật không?" Vân gia Đại tiểu thư là tài nữ nổi danh. Thanh Thanh vẻ mặt đau khổ gật gật đầu: "Đúng vậy." "Cầm kỳ thi hoạ ngươi có biết không?" Đây là điều mà những tiểu thư khuê các đều biết. "Ta biết thổi tiêu. Chơi cờ? Biết một chút, thơ...hoàn hảo, hoạ...bình thường." Coi tiêu chuẩn của nàng, chỉ sợ không lọt được vào mắt Công Tôn tiên sinh. "Mục đích Minh Cung muốn các vị cô nương so tài chính là vì muốn thay Minh Vương tìm ra một nữ tử tài đức vẹn toàn, tài nghệ chính là điều kiện đầu tiên để có thể trở thành Minh Vương phi. Ta nhìn thấy Đoạn đại ca của ngươi đối với ngươi rất có hảo cảm. Ngươi được Minh Vương nhìn trúng, chỉ cần phần biểu diễn không quá kém cỏi, Công Tôn tiên sinh cũng không có lý do gì để làm khó ngươi." Trong ánh mắt Thanh Thanh hiện lên một tia ưu tư: "Không, dung mạo của ta quá kém, nếu muốn được Công Tôn tiên sinh chấp nhận thì phải thi triển hết tài năng." Chết tiệt, nếu sớm biết Minh Vương là Đoạn đại ca thì nàng đã không đem gương mặt biến thành dạng như thế này! Mộ Dung Thiên Thuỷ gật đầu, cảm thấy Thanh Thanh nói rất có đạo lý, tự biết mình không thể giúp được gì. Làm sao bây giờ, nàng có thể làm cái gì để giúp Thanh Thanh đây? Đôi mắt Thiên Thuỷ chợt sáng lên, vui mừng lộ ra trên gương mặt: "Thanh Thanh, ta có vật này tặng cho ngươi." "Cái gì?" Thanh Thanh vẻ mặt buồn bã: "Dù ngươi có tặng ta cái gì thì ta cũng khó được Công Tôn tiên sinh chấp nhận." "Ngươi chờ đó." Thiên Thuỷ buông tay Thanh Thanh, đứng dậy đi ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, Thiên Thủy vừa cười vừa đi vào, hai tay nàng để ở phía sau, làm ra bộ dạng thần bí: "Đoán thử xem ta đang cầm cái gì?" "Không biết." Thanh Thanh đâu có tâm trạng để đoán cái này cái kia. "Đưa ta cái gì? Mau lấy ra đi." "Ngươi xem." Thiên Thuỷ đưa tay ra trước mặt Thanh Thanh, cố ý lay động vài cái. "Tiêu?" Đôi mắt Thanh Thanh sáng ngời. Trong tay Thiên Thủy cầm một cây ngọc tiêu xanh biếc, chất ngọc bóng loáng trong suốt, thủ công tinh tế, là cực phẩm trong số các loại tiêu. Lúc còn ở hiện đại, nàng cũng có mấy cây tiêu, nhưng tất cả đều làm bằng trúc. Một cây tiêu quý giá như vậy lần đầu tiên mới được trông thấy. Nàng nhận lấy ngọc tiêu, yêu thích mãi không rời. Thiên Thuỷ nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Cây ngọc tiêu này là do ta nhặt được, thấy nó cũng tốt. Dù sao ta cũng không thích thổi tiêu, không bằng tặng cho ngươi đi." Mất một ngàn lượng vàng mới nhặt được của vị đại sư tinh thông âm luật kia. Trong lòng Mộ Dung Thiên Thuỷ rất đau a...Quên đi, chỉ cần Thanh Thanh cao hứng, nàng hy sinh một chút cũng có đáng kể gì. Dù sao nàng cũng không dùng được. "Cám ơn ngươi." Thanh Thanh sung sướng nhảy dựng lên ôm lấy Thiên Thuỷ, ở trên mặt nàng chụt một cái thật kêu. "Thanh Thanh, ngươi đừng để nước miếng dính lên mặt ta." "Hừ, quỷ hẹp hòi."