Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 40 : Giống như từng quen biết

edit : Jun Cảnh sắc trên biển thiên biến vạn hoá, đẹp không sao tả xiết, sáng sớm cùng lúc trời chiều đều có sương mù bao phủ, giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh. Sương mù tan đi, biển lớn nhìn không thấy bờ bến, chỉ có sóng nước lăn tăn. Trời biển gắn bó một màu, cấu thành một khung cảnh xinh đẹp. Vạn vật trong lúc này dường như không tồn tại, chỉ có biển rộng trời xanh. Gió biển thổi nhè nhẹ, xua tan đi mọi phiền não trong lòng. Những ngày ở trên thuyền, Thanh Thanh hoàn toàn chìm đắm trong trời cao và biển rộng, quên đi những ưu tư nơi trần thế. Thanh Thanh cũng không có nhiều cơ hội thưởng thức cảnh đẹp trên biển, đi thuyền suốt hai ngày hai đêm, nàng cùng những cô nương dự tuyển khác đã đến được Minh đảo. Minh đảo nói là một hòn đảo nhỏ nhưng không nhỏ, ước chừng bằng ba thị trấn hợp lại. Bốn phía Minh đảo là biển lớn, cách xa ba mươi hải lý là lớp lớp sương mù giăng đầy trời, cho dù thị lực có tốt đến mấy cũng không phân biệt được phương hướng. Những vùng phụ cận Minh đảo có địa thế hiểm trở, khắp nơi đều là đá ngầm và cơ quan. Nếu không phải người đặc biệt quen thuộc địa hình, rất có khả năng mất đi cái mạng nhỏ. Hoàn cảnh chung quanh Minh đảo đặc biệt là thế, trải qua nhiều năm cũng không có ai biết được nguyên nhân. Trên đảo tràn ngập ánh sáng, cảnh sắc mê người. Ở chính giữa hòn đảo là một toà cung điện khổng lồ, tráng lệ tuyệt luân, khí thế ngất trời, tuyệt đối có thể so sánh với Tử Cấm Thành. Quả thực chính là thế ngoại đào viên, sinh sống ở nơi này không phải là một sự lựa chọn sai lầm. Đây chính là ý nghĩ đầu tiên khi Thanh Thanh đặt chân lên bờ. Theo như phán đoán của riêng nàng, ba mươi dặm chung quanh hòn đảo đều có sương mù bao phủ, đây chắc hẳn là một trận pháp nào đó. Có thể ở trên mặt biển bày trận, vị cao nhân này thực không tầm thường. Người bên ngoài không nhìn thấy Minh đảo nhưng người trên Minh đảo lại nhìn rõ bên ngoài. Chỉ cần có kẻ tiếp cận Minh đảo, người trên đảo lập tức biết rõ. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, loại thế trận này không cần đánh, trực tiếp nhận thua đi là vừa! Những kẻ trên giang hồ có ý đồ diệt trừ Minh Cung, chính là đang nằm mơ! Sau khi rời thuyền, những cô nương được chọn đứng trên bãi cát thành một hàng dài chờ được sắp xếp . Trong lòng Thanh Thanh âm thầm tặc lưỡi một cái, việc này so với việc tuyển tú còn phô trương hơn à nha. Mặc dù Thanh Thanh nàng chưa từng tận mắt thấy hoàng đế tuyển tú là như thế nào nhưng ít ra nàng đã được xem trên phim truyền hình. Ước chừng bị phơi nắng hơn 10 phút, bốn vị lão ma ma lần lượt chọn ra một vài vị cô nương và mang các nàng rời đi. "Vân Băng Tâm." Ma ma rốt cuộc đã gọi đến tên của nàng nhưng hiện tại nàng vẫn chưa có phản ứng. "Vân Băng Tâm." Lại kêu một lần. Vẫn không có phản ứng. "Vân Băng Tâm." Giọng nói rõ ràng có chút bực bội. Tâm trí của Thanh Thanh đang mơ mơ màng màng, chuẩn bị tìm Chu Công ước hội. Mộ Dung Thiên Thuỷ lấy tay giật giật ống tay áo Thanh Thanh: "Gọi ngươi đấy ." "Có." Phản xạ có điều kiện, Thanh Thanh bước từng bước lớn, nghiêm túc đi ra khỏi hàng. Nhìn cách xuất hiện của nàng, cái đám mỹ nhân đó nhịn không được cười ồ lên. Thanh Thanh trừng mắt nhìn các nàng một cái, nịnh nọt lão ma ma: "Ma ma, ta đã đổi tên rồi, ta gọi là Vân Thanh Thanh, phiền ngươi sau này kêu ta Thanh Thanh." Nói xong không quên cười gượng vài tiếng. Nàng biết biểu hiện của mình vừa rồi thật ngu ngốc, nhưng cũng không thể trách nàng, trước kia khi bị lão sư điểm danh nàng đều trả lời như vậy, có trách thì trách ở cổ đại không biết điều này mà thôi. Ma ma liếc nhìn nàng một cái: "Đi theo ta." Loại nữ nhân này mà lại là ứng cử viên thứ nhất cho ngôi vị Minh Vương phi, chẳng nhẽ mỹ nữ thiên hạ đều chết sạch rồi hay sao? "A?" Thanh Thanh chỉ vào mũi mình: "Một mình ta thôi sao?" Trông bộ dạng của nàng không biết có bao nhiêu phần thiểu năng. "Chỉ một mình cô." Nữ nhân này thật là ngu ngốc. Thanh Thanh nhăn mặt, bất mãn nói: "Làm gì? Tại sao chỉ có một mình ta?" Ở cái địa phương xa lạ quỷ quái này, một mình nàng sẽ rất cô đơn. Ma ma không thèm nhìn nàng, coi nàng như không khí. Ma ma mang nàng đến một tẩm cung hoa lệ, ngạo mạn nhìn Thanh Thanh, nói với vẻ khinh thường: "Vào đi thôi, Ảnh Tử hộ pháp của chúng ta muốn gặp cô." Bộ dạng của nữ nhân này thật ngốc nghếch, Ảnh Tử hộ pháp vì cái gì muốn gặp nàng. Thanh Thanh đương nhiên nhìn ra bộ dạng khó chịu của lão ma ma, chỉ mỉm cười bước qua, không thèm chấp nhặt. Nàng căn bản không muốn tham gia tiệc tuyển phi, càng không muốn làm Minh Vương phi, người Minh Cung càng chán ghét nàng thì nàng càng cảm thấy vui vẻ, tốt nhất là đem nàng một cước đá bay khỏi minh đảo. (tác giả : đá khỏi Minh đảo sẽ chết đuối trong nước) Đi vào tẩm cung, Thanh Thanh chỉ nhìn thấy một nữ tử mặc y phục màu đ en, nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi. Nàng kia không chút phấn son, mái tóc dài buông xoã, y phục trên dưới đều là màu đen, trông quỷ dị vô cùng. Nhìn biểu tình âm trầm của nàng cũng khiến Thanh Thanh giật nảy người. Nữ tử này nhìn rất quen a, các nàng có phải đã từng gặp nhau rồi không? Tại sao nàng nghĩ không ra bọn họ rốt cuộc đã từng gặp nhau ở đâu? Ảnh Tử nghe được tiếng bước chân Thanh Thanh, ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi chính là Vân Băng Tâm?" Mắt Ảnh Tử sáng như ngọn đuốc nhưng trong con ngươi lạnh như băng kia không hề có chút độ ấm. Võ lâm đệ Tứ mỹ nữ, ứng cử viên thứ sáng giá nhất cho ngôi vị Minh Vương Phi có dung mạo như thế nào? Ảnh Tử vẫn rất hiếu kỳ. Hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên không tầm thường. Không nói đến tài trí hay dung mạo, chỉ với khí chất của nàng cũng đã vượt trội nữ tử bình thường. "Không, ta là Vân Thanh Thanh. Ta tự mình đổi tên, trước kia là Vân Băng Tâm, hiện tại là Vân Thanh Thanh." Đối mặt với Ảnh Tử lạnh lùng như băng giá, Thanh Thanh không hề cảm thấy sợ hãi. Ảnh Tử tuy lạnh lùng nhưng trong mắt nàng ta không hề có sát khí, nàng ta sẽ không thương tổn nàng, Thanh Thanh tin tưởng vào trực giác của chính mình. "Ngươi là Vân Thanh Thanh?" Ba chữ Vân Thanh Thanh này không khác gì một quả bom, nó khiến cho Ảnh Tử vốn lãnh đạm cũng tràn đầy kinh ngạc, nàng trợn mắt há mồm, kinh hãi nhìn Thanh Thanh, nhất thời không nói nên lời. Nàng là Vân Thanh Thanh, cư nhiên là Vân Thanh Thanh? "Đúng." Thanh Thanh vẫn bình tĩnh như thường, bình thản đón nhận ánh mắt của nàng ta. Vân Thanh Thanh nàng đâu phải là danh nhân, có cần kinh ngạc đến thế không? Ảnh Tử hít một hơi thật sâu, giọng nói dịu đi rất nhiều: "Cởi khăn che mặt ra." Nếu nàng ta thật sự là Vân Thanh Thanh, nàng nên làm cái gì bây giờ? Thanh Thanh không chút do dự đem cái khăn che mặt tháo xuống, cầm ở trong tay. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Ảnh Tử, khoé miệng hơi nhếch lên. Ảnh Tử kinh ngạc, từ trên ghế đứng bật dậy: "Ngươi huỷ dung?" Nhân tuyển thứ nhất cho ngôi vị Minh Vương phi huỷ dung? "Đúng vậy." Thanh Thanh trả lời thờ ơ. "Tại sao huỷ dung?" Ảnh Tử chớp chớp mắt, tỏ vẻ không thể tin nổi, giống như đang cảm thán, cũng có vẻ như đang vui sướng. "Không cẩn thận trúng độc, mặt bị huỷ hoại." Thanh Thanh nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, dường như chuyện này chẳng dính dáng gì đến nàng. "Ngươi không đau buồn sao?" Ảnh Tử không khỏi tò mò, nhìn bộ dạng của nàng, hình như tâm tình rất tốt, có thể đối với chuyện mình bị huỷ dung một cách rất thản nhiên. "Có gì phải đau khổ, dung mạo đẹp đến mấy cũng có lúc già đi. Cho dù ta không huỷ dung, hai mươi mấy năm sau nó cũng sẽ biến dạng." Nghe xong lời nói của Thanh Thanh, Ảnh Tử lần thứ ba trợn mắt há mồm, nàng ta đã cấp cho nàng nhiều chuyện ngoài ý muốn. Ảnh Tử trợn mắt há mồn so với Thanh Thanh càng ngu ngốc hơn. Thanh Thanh trợn mắt, đối với biểu tình kinh ngạc của nàng cực kỳ bất mãn: "Ngươi là ai a?" Nữ nhân này là ai? Tại sao lại muốn gặp nàng? Ảnh Tử thu lại cảm xúc, cao ngạo ngẩng đầu lên: "Ta là Minh Cung hữu hộ pháp Ảnh Tử." Thanh Thanh có chút kinh ngạc nhưng trong nháy mắt nàng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, học tập bộ dạng của giang hồ nữ tử trên phim truyền hình nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Về chiến tích vĩ đại của Ảnh Tử, nàng đã từng nghe thấy, trong đó nổi tiếng nhất là việc giết toàn bộ những người trong thanh lâu, chỉ không biết đây là thật hay giả. Ảnh Tử trên giang hồ rõ ràng mang tiếng xấu, chỉ cần nói ra tên của nàng, không ai không sợ hãi. Vân Thanh Thanh có thể bình tĩnh như thế chứng tỏ nàng không phải là một nữ tử bình thường. Ảnh Tử không thể không đánh giá cao nàng. "Ngươi biết ta sao?" Ảnh Tử thử thăm dò. Thanh Thanh nghĩ một lúc: "Không biết." Nàng cảm thấy nàng ta quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra đã gặp được ở đâu. "Ngươi biết ta sao?" Ảnh Tử hỏi nàng như vậy phải chăng nàng ta nhận thức nàng? "Không biết." Ảnh Tử lập tức phủ nhận. Phủ nhận quá nhanh ngược lại khiến cho người ta hiềm nghi. Thanh Thanh day day đầu, trầm tư suy nghĩ: "Ta có cảm giác chúng ta đã gặp qua, nhưng lại không nghĩ ra." Ảnh Tử nhìn Thanh Thanh một hồi lâu rồi mới nói: "Ngươi đi xuống trước đi." Ảnh Tử xoay người, đưa lưng về phía Thanh Thanh, trong lòng đang lên một cỗ áy náy. Sự ích kỷ của nàng đã phá huỷ hạnh phúc của hai người, nàng làm như vậy có đúng hay không? edit : Jun Đi ra khỏi tẩm cung của Ảnh Tử, lão ma ma lúc trước dẫn nàng đến đây cũng đã không thấy đâu nữa. Thanh Thanh không biết mình nên đi đâu nên trong lúc nhàm chán dạo lung tung. Nàng tốt xấu gì cũng là nhân tuyển cho ngôi vị Minh Vương phi, một khi mất tích tự nhiên sẽ có người đến tìm, không bằng nhân cơ hội này đi dạo xung quanh một chút, cũng để thưởng thức phong cảnh ở Minh Cung. Bất tri bất giác, nàng đã đi được nửa ngày, càng đi càng xa. Trước mắt xuất hiện một rừng cây tùng, Thanh Thanh biết mình không thể tiếp tục đi về phía trước. Nàng đang chuẩn bị quay lại đường cũ thì một ông già từ trong rừng cây đi ra. Ông già kia râu tóc bạc trắng, trên người mặc đạo bào mộc mạc, trên khuôn mặt hao gầy mang theo một nụ cười ấm áp. Cả người giống như thần tiên, hoà ái dễ gần. Ông già này có phong phạm của tiên gia, Thanh Thanh nhịn không được chăm chú quan sát. Ông lão dường như đã chú ý tới Thanh Thanh, đi thẳng đến chỗ nàng, cười tủm tỉm nói: "Cô nương lạc đường?" Khuôn mặt hiền lành của ông lão khiến cho Thanh Thanh không hề có ý đề phòng, nàng cười cười: "Hình như thế." Ông lão đưa tay vuốt vuốt chòm râu: "Vân cô nương, đường này ngươi phải tự tìm ra." Thanh Thanh tuy không hiểu rõ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Ý của tiên sinh là?" Cảm giác nói cho nàng biết, vị lão tiên sinh này không phải người bình thường. Ông lão nhìn nàng một cách bí hiểm: "Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể." Thanh Thanh càng thêm hoang mang, không hiểu ra sao: "Tiên sinh, thứ cho tiểu nữ ngu dốt, không hiểu ý tứ của ngài." "Ngươi có tin duyên phận không?" "Tiểu nữ tin." "Là duyên, cũng là nghiệt. Ngươi vốn dĩ không bị ràng buộc trong tình yêu nhưng lại cố tình vượt qua ngàn năm để gặp hắn. Kiếp trước là nghiệt, kiếp này là hai duyên, hai người các ngươi nhất định dây dưa không rõ. Là duyên hay là nghiệt, là do hai ngươi quyết định." Vượt qua ngàn năm? Nói như vậy ông ta biết nàng là linh hồn từ hiện đại xuyên qua? Còn hắn kia là ám chỉ ai? Trong lòng Thanh Thanh tràn đầy nghi hoặc, nói một cách cung kính: "Tiên sinh, xin người chỉ điểm bến mê." Cảm giác của nàng là đúng, vị tiên sinh này không phải người thường. Lão tiên sinh cười cười: "Cô nương có tin tưởng kiếp trước kiếp này không?" "Tin tưởng." Có rất nhiều chuyện khoa học không lý giải nổi. Nàng và Vân Băng Tâm đổi linh hồn chính là một minh chứng tốt nhất. "Hai kiếp trước các ngươi là một đôi tình nhân, vì ngươi yêu thương người khác nên đã bỏ rơi hắn. Cuối cùng, hắn vì ngươi mà chết, trước khi chết còn thề nếu có kiếp sau sẽ không yêu ngươi nữa. Vì trừng phạt ngươi phụ bạc hắn, Nguyệt lão đã quyết định để hai ngươi kiếp này vô duyên. Trò đùa dai của Hồng Nương đã khiến cho ngươi xuyên qua thời không, một lần nữa gặp gỡ hắn. Hai người vốn dĩ không nên gặp nhau giờ lại ở cùng một chỗ. Hai ngươi vốn vô duyên, yêu thương đối phương nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ." Lão tiên sinh mỉm cười hỏi Thanh Thanh: "Ngươi còn muốn yêu hắn sao?" Ông lão nói chuyện cả buổi khiến cho Thanh Thanh bị vây trong nỗi sợ hãi. Cho dù nàng cùng người khác đổi hồn đi vào cổ đại, đối với việc thần tiên ma quái nàng vẫn bán tín bán nghi. Vị tiên sinh này đột nhiên nói cái gì kiếp trước kiếp này, khiến cho nàng nhất thời khó lòng tin tưởng. Thanh Thanh hốt hoảng hỏi: "Người nói hắn là ai?" Chẳng nhẽ là Đoạn Tiêu? "Trong lòng cô nương tự hiểu rõ." Thiên cơ không thể tiếc lộ. "Tiên sinh, nếu ta lựa chọn thương hắn thì sẽ thế nào?" "Không biết." "Không biết?" Ông lão chậm rãi nói: "Ngươi thực chất không thuộc về thế giới này, trong giây phút ngươi xuyên qua thời không, vận mệnh không biết đã có bao nhiêu thay đổi. Vận mệnh của ngươi như thế nào là do ngươi quyết định." "Tiên sinh biết kiếp trước của ta nhưng lại không biết tương lai của ta?" "Ngươi thay đổi, vận mệnh tự nhiên cũng thay đổi." Thanh Thanh trầm tư: "Tiên sinh, ta cùng hắn có thể có kết quả sao?" Thanh Thanh vẫn hy vọng có người yêu thương nàng, nếu nàng không có nhân duyên, chẳng phải sẽ độc thân cả đời sao? "Mọi việc bên trong, đều do trời định. Xem ý trời, cũng phải dựa vào chính mình." Thanh Thanh nhớ tới những lời lão tiên sinh đã nói lúc trước: "Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể." Có phải ông lão đang nhắc nhở nàng dù gặp phải bất cứ chuyện gì cũng không được buông tay đúng không? Ông lão mỉm cười: "Cô nương rất có tuệ căn." "Cám ơn tiên sinh chỉ điểm." Tạm thời không rõ ý tứ của ông lão, hy vọng trong tương lai nàng có thể hiểu được ý nghĩa của những lời này. Ông lão vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi đi vào rừng cây: "Làm việc tốt, có quả báo tốt. Cô nương có quý nhân giúp đỡ, gặp dữ có thể hoá lành." Vị tiên sinh này cuối cùng là ai? Thiên hạ có người siêu phàm vậy sao? "Xin hỏi danh xưng của tiên sinh." Thanh Thanh đuổi theo nói lớn. "Lão phu không tên không họ, tự xưng Thần Toán Tử." Vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Thần Toán Tử, tên này rất quen tai, đã nghe ở đâu rồi nhỉ? Điệp tỷ nói vị tiên sinh đã biết được nàng đến từ hiện đại, còn nói nàng sẽ gặp một vị cô nương họ Vân chính là Thần Toán Tử. Chẳng nhẽ các nàng đều gặp cùng một người? Không thể tin nổi trên đời này còn có một kỳ nhân giống như Thần Toán Tử. Nghe nói có người tu chân , không biết vị tiên sinh này có phải là một nhân sĩ tu chân hay không? (Để biết tu chân là gì mời xem truyện tiên h iệp) Nàng cùng người đó không thân cũng chẳng quen, vì sao lại chỉ điểm cho nàng? A, chỉ có mình ông ấy mới biết được. Còn Vân Thanh Thanh nàng chỉ sợ sẽ ôm nghi hoặc này cả đời. Thanh Thanh nghĩ đến lời thần toán tử nói mà cảm thấy lo lắng. Hắn kia đến cùng là ai? Là Đoạn Tiêu sao? Hắn đã có người trong lòng, chắc không phải. Có lẽ nàng đối với Đoạn Tiêu chưa dứt tình nên khi nghe Thần Toán Tử nói vậy mới nghĩ đến hắn. Đoạn Tiêu vẫn coi nàng là nam nhân, hắn không thể yêu nàng, là tự nàng đa tình mà thôi. Là Mộ Dung Thiên Lý? Là Vân Tĩnh? Không có khả năng, nàng không hề có chút cảm giác nào với bọn họ. Vậy thì là ai? Chẳng nhẽ...chẳng nhẽ...là Minh Vương? Đang miên man suy nghĩ, trước mắt nàng hiện lên một bóng dáng quen thuộc. Là Đoạn Tiêu. Một lúc sau, Thanh Thanh mới phản ứng lại. Nàng ngẩng cao đầu, nhìn thấy là một bóng hình quen thuộc. Thanh Thanh không khỏi cười khổ, là nàng hoa mắt, Đoạn Tiêu làm sao có thể xuất hiện ở nơi này. Đây là Minh Cung, không phải ai cũng có thể đến. Vì không muốn suy nghĩ nhiều, Thanh Thanh không nhìn hắn nữa, nàng bước theo hướng ngược lại. Lão ma ma vừa nhìn thấy bóng nàng thiếu chút nữa khóc rống lên: "Cô nãi nãi của ta, ngươi đã đi đâu?" Nàng là nhân tuyển sáng giá nhất cho ngôi vị Minh Vương phi, nàng mà biến mất, ai chịu trách nhiệm cho nổi! "Ta đi lung tung một chút." "Cô nương, đi thôi." Bị lão ma ma lôi kéo, Thanh Thanh bật cười. Nàng bất giác quay đầu lại, bóng hình kia sớm đã biến mất.