Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 93 : Mã tặc
Nghe thấy câu này, đầu lông mày Lâm Thần khẽ nhăn lại.
Vậy mà Tông Môn lại tuyên bố nhiệm vụ bốn sao là phải tìm diệt bọn Mã Tặc.
Phải biết rằng, nhiệm vụ bốn sao có thể sánh ngang với võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ. Hơn nữa, nghe lời nói của Viên Phi, nhiệm vụ bốn sao lần này là tìm diệt bọn Mã Tặc. Hiện tại đã qua một khoảng thời gian, nhưng bọn Mã Tặc này vẫn cứ tự do hoạt động trên thảo nguyên như lúc trước.
Nói như vậy, đệ tử nội môn hoặc là đều đã chết dưới tay bọn Mã Tặc này rồi, hoặc là trong lòng sợ hãi nên không ai dám đứng ra tiếp nhận nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bốn sao này trong lời nói của Lâm Thần là vô cùng khó khăn.
Lâm Thần do dự một lúc rồi nói:
- Thực là phiền toái, nếu đi vòng qua con đường này, phải mất rất nhiều thời gian.
Nghe được lời nói của Lâm Thần, Viên Phi hơi do dự một lát nói:
- Thảo nguyên này rất lớn, nếu như chúng ta đi vòng qua con đường như đã nói, có thể mất đến mười ngày, lúc đó, có thể kịp tham gia Phách Mại hội (1) hay không?
Bây giờ chỉ còn gần mười lăm ngày là bắt đầu Phách Mại hội, bọn họ đã đuổi qua con đường đó, nếu như bỏ lỡ cơ hội này, nói không chừng lại bỏ lỡ luôn Phách Mại hội.
Hơn nữa phải nói, để cử hành một lần Phách Mại hội lớn là rất khó, nếu như bỏ qua dịp này, Lâm Thần cũng phải đợi rất lâu mới có thể lại tham gia được một Phách Mại Hội như thế này nữa.
Còn về những Phách Mại hội nhỏ, thời gian diễn ra rất ngắn, nhưng giá trị của đồ vật trong những loại Phách Mai hội này lại không cao, đối với Lâm Thần không có tác dụng lớn.
Lâm Thần khẽ nhăn mày, lẩm bẩm trong miệng:
- Tiếp nhận rồi đi thôi.
Có thể để cho bọn Mã Tặc phát sinh xung đột, nhưng Lâm Thần tự nhiên lại không thể, lại cũng chẳng nghĩ đến, vì phải lách qua con đường này, hơn nữa sẽ phải bỏ qua Phách Mại hội lần này.
Còn nói về bọn Mã Tặc kia, bọn chúng đương nhiên có thực lực lớn, nhưng khoảng thời gian này Lâm Thần đã khổ công tu luyện thực lực cũng tăng không nhỏ.
Viên Phi do dự một lúc, gật đầu nói:
- Được, nếu như đến được nơi ở của bọn Mã Tặc thì tiện thể cho chúng một bài học.
Viên Phi tu luyện võ kỹ Huyền Mịch cấp thấp, trong lòng cũng không phải là quá sợ hãi.
Sau khi cả hai thương lượng xong, thì cùng hướng về phía trước mà đi.
Hai ngày sau, đi qua hết một khu rừng, Lâm Thần và Viên Phi đã đến được thảo nguyên to lớn vô biên ấy.
Thảo nguyên này to lớn vô cùng, hướng về phía trước mắt mà đi, căn bản không nhìn thấy điểm đầu. Trên thảo nguyên cỏ rất cao xanh rờn. Phong cảnh thực sự rất đẹp.
Có điều, Lâm Thần và Viên Phi đến chỗ này lại có chút cảnh giác.
Lâm Thần liền sử dụng linh hồn lực, bao trùm xung quanh một trăm mét lấy hắn làm trung tâm.
- Ồ.
Đột nhiên Lâm Thần lên tiếng, xoay người đi về phía bãi cỏ phía trước.
- Thế nào rồi?
Viên Phi vẫn không biết Lâm Thần sử dụng linh hồn lực, lúc này nhìn thấy Lâm Thần đi về phía bên ngoài, lập tức thần sắc có chút nghĩ hoặc, một mặt tiếp tục cùng Lâm Thần đi về phía trước.
Nhưng mà, đến nơi Lâm Thần đang đứng liên nhìn thấy những đồ vật trên đất, thần sắc Viên Phi nhanh chóng chuyển sang nghiêm trọng, nghẹn ngào nói:
- Ở đây như thế nào lại có thi thể của võ giả vậy.
Ở bãi cỏ trước mặt hai người thình lình xuất hiện một cỗ thi thể. Chỗ yết hầu có một lỗ nhỏ, hình như là nhát kiếm đâm vào.
- Nhưng trên thi thể này, máu tươi vẫn chưa khô, chứng tỏ là chết cách đây chưa lâu.
Lâm Thần xem xét người võ giả này.
- Như thế nào mà ngươi lại biết được?
Nghe thấy câu nói của Lâm Thần, Viên Phi bất chợt lên tiếng, thần sắc rất nghi hoặc.
Chứng cứ là vết đâm tại yết hầu của thi thể này thì có khả năng cái chết này do Mã Tặc gây ra. Làm sao có thể? Vậy bọn Mã Tặc có biết dùng kiếm hay không? Lâm Thần cười cười, giơ ngón tay chỉ về phía bức họa lớn rồi nói:
- Vùng đất trước mắt có rất nhiều dấu chân ngựa, ngoại trừ bọn Mã Tặc thì ai dám dắt số lượng lớn ngựa như vậy đến đây giết người cơ chứ.
Lâm Thần ngập ngừng rồi nói:
- Hơn nữa, vị võ giả này là hộ vệ cho đội thương buôn nào đó, gặp phải đám cướp và bị đuổi giết đến nơi này.
Viên Phi dựa vào lời nói của Lâm Thần, liền tìm kiếm khu vực phía trước một lúc, đột nhiên phát hiện rất nhiều dấu chân ngựa, ngoài ra Viên Phi lại phát hiện không xa có thêm một thi thể võ giả nữa. Hai thi thể này đều có bộ phục sức giống nhau, trong góc của bộ y phục, có một thanh gươm nhỏ, cho nên xác thực là hộ vệ cho một đội thương buôn nào đó.
Lâm Thần như thế nào lại phát hiện những thứ này?
Vậy là quá thần kì rồi!
Phải biết rằng, hắn ta vừa mới cùng Lâm Thần đứng chung một chỗ, sau đó hắn cũng không ở lại đây tìm kiếm thêm nữa. Năng lực này không phải bình thường, làm Viên Phi cảm thấy sợ hãi.
Viên Phi có một chút vui vẻ hạnh phúc, vì hắn được là bạn của Lâm Thần, không phải là kẻ thù.
Lắc lắc đầu, thần sắc Viên Phi nghiêm trọng nói:
- Cái bọn Mã Tặc này cách đây không xa, chúng ta phải cẩn thận.
Nói rồi, hai người đánh Thanh Ô mã tiếp tục hướng về phía trước, cấp tốc tiến lên.
Năng lực chạy nhanh của Thanh Ô mã không lớn, có điều vẫn tốt hơn là không có. Lâm Thần và Viên Phi đi còn không đến nửa ngày, họ liền nhìn thấy ở phía xa xa có đám người ẩn ẩn hiện hiện.
Tùng tùng tùng tùng...
Đúng lúc này, một trận âm thanh vó ngựa lao nhanh đến.
- Là bọn Mã Tặc.
Sắc mặt Viên Phi biến đổi, âm thanh nghiêm nghị.
Phía xa, hình ảnh Lâm Thần và Viên Phi cũng hiện ra với đám người kia. Lâm Thần và Viên Phi thúc ngựa lao thẳng về phía bọn họ, chỉ một khắc sau khoảng cách giữa hai bên còn không quá một nghìn mét.
Đám người này, mặc áo vải thô, phân chia vũ khí cũng không giống nhau, người gần nhất ở trước mắt là võ giả tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, nhưng bên cạnh hắn ta là có mười tu vi không phải là võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ, đằng sau là võ giả Luyện Thể cảnh cũng có khoảng hơn một trăm người.
Nhiều người như vậy, bọn họ chắc chắn đã bị dồn vào đường cùng không thể thoát ra, cũng có thể nói, lần này bọn họ đã chuẩn bị để cướp bóc những đồ vật của các đội thương buôn tại thảo nguyên này.
Tuy nhiên tu vi của họ không giống nhau, nhưng con ngựa ở phía dưới lại là ngựa Thanh Nhất Sắc, những con ngựa này thiên về tốc độ chạy được coi là vô cùng điên cuồng, trong cự li ngắn phát ra lực mạnh nhất, so với Thanh Ô mã của Lâm Thần và Viên Phi không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Thần sắc Lâm Thần không biến đổi, chỉ đứng nhìn bọn họ.
Một lát sau, đám Mã Tặc này lại đã ở trước mặt Lâm Thần và Viên Phi khoảng một trăm mét, mà ở phía sau, bọn họ hình như đã được huyến luyện qua, Lâm Thần và Viên Phi bị bao vây bốn phía, hoàn toàn không có đường lui, từng vẻ mặt nhìn bọn họ lộ ra vẻ tham lam.
- Hả? Là đệ tử nội môn của Thiên Cực tông.
Trước mặt hai người Lâm Thần là khoảng mười vị võ giả Thiên Cương cảnh, trong đó có một người trung niên to lớn, khỏe mạnh nhìn Lâm Thần và Viên Phi, đầu lông mày khẽ nheo lại, phát ra âm thanh vù vù vù.
Vị trung niên khỏe mạnh này là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, chính là thủ lĩnh của bọn Mã Tặc này! Đặc biệt là trong tay hắn có cái chùy to, khắp người tràn đầy khí thế.
- Đệ tử nội môn của Thiên Cực tông, thiết nghĩ chắc chắn hai vị là tiếp nhận nhiệm vụ của nội môn Thiên Cực tông phân bố, muốn tiêu diệt bọn ta, có điều tu vi của hai người các ngươi chỉ có như vậy mà tiếp nhận nhiệm vụ bốn sao, các ngươi thực sự không biết, hay là đầu óc bị lừa đá rồi?
Sau khi người trung niên to lớn xem xét tu vi của Lâm Thần và Viên Phi, lập tức đầu lông mày âm u bỗng phát sáng, sau khi nói lại phát ra giọng cười ha hả.
Hiển nhiên, đám người này cho rằng Lâm Thần và Viên Phi vì tiếp nhận nhiệm vụ của nội môn, nên mới đến đây.
- Ha ha, đại ca nói đúng lắm, hai tiểu đệ đây là tìm cái chết mà!
- Thật sự là đám trâu bò không sợ hổ báo,có điều lần trước một đệ tử nội môn Thiên Cương cảnh hậu kỳ của Thiên Cực tông không phải đều do đại ca giết chết đấy chứ? Tu vi của hai người bọn họ thấp vậy mà, thì chắc là đến đây để tìm cái chết chứ gì?
- Đại ca, ta thỉnh chiến! Tiểu đệ tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ giao cho đệ!
- Đại ca, để đệ đi đi, đệ sẽ giết chết hai tên tiểu tử này!
Lời nói của gã trung niên to lớn rơi rụng dần, đám Mã Tặc căn bản vẫn luôn luôn không lên tiếng, lập tức một tràng tiếng cười to lớn vang lên, bất chấp không kiêng kị châm chọc mỉa mai.
Trong đó, bên cạnh gã trung niên lực lưỡng là hơn mười tên võ giả Thiên Cương cảnh đang nhảy nhót lung tung, muốn động thủ giết chết Lâm Thần và Viên Phi.
- Các vị huynh đệ, các người lúc trước đã đều cùng với đệ tử nội môn đấu qua rồi, lần này thì để ta đi! Nhìn ta dạy dỗ hai tên tiểu tử này như thế nào!
Ngay lúc này những âm thanh ầm ĩ rơi xuống, đột nhiên, âm thanh có chút ngây ngô vang lên, càng nhìn thấy bên cạnh gã trung niên to lớn ấy, một tên thanh niên tu vi Thiên Cương sơ kỳ nhất thần sắc thay đổi rồi lớn tiếng nói.
Lời nói của tên thanh niên vừa phát ra, một gã trung niên bên cạnh hắn ta có chút nặng nề, thấp giọng nói:
- Tiểu Phong, không được làm loạn!
Nghe thấy lời này, tên thanh niên có chút không hài lòng nói:
- Ca, không phải chỉ là hai đệ tử nội môn thôi sao, đây là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong, căn bản không cần phải cẩn thận, hơn nữa ta cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, đệ cùng với tu vi người này giống nhau, đệ có thể đấu với bọn chúng mà.
Người trung niên vừa mới lên tiếng, ca ca của người trung niên tu vi cũng đạt đến Thiên Cảnh trung kỳ, cũng là lực lượng kiên cố trong Mã Tặc. Nghe xong lời nói của người thanh niên, hắn mở miệng, vẫn muốn khuyên can, nhưng lúc này, một tên Thiên Cương cảnh khác của đám Mã Tặc cười ồ lên trêu chọc.
- Lão Ngụy, ngươi lo lắng cái gì, lão đệ của ngươi cũng là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, thực lực không tồi, hai tên đệ tử nội môn này vẫn không phải là đối thủ của hắn mà?
- Đúng vậy, Lão Ngụy, ngươi che chở cho Tiểu Phong cũng không phải là cách, Tiểu Phong cũng cần nên luyện tập.
- Tiểu Phong, chúng ta sẽ giúp đỡ góp sức cho ngươi, đi giết hai tên đệ tử nội môn ấy đi!
...
Đám người này đối với tên thanh niên và ca ca của hắn tương đối quen thuộc, toàn là lời nói khuyên bảo và khích lệ.
Nghe thấy những câu này, người trung niên được gọi là lão Ngụy có chút chần chừ, có chút phân vân do dự, rồi nói:
- Vậy thì nghe lời của đại ca vậy.
Cả bọn Mã Tặc đều đã đồng ý rồi, cũng không nói lời thừa thải nữa, hai đệ tử nội môn Lâm Thần và Viên Phi, hắn vẫn không để ở trong mắt, vẫy vẫy tay nói:
- Được! Tiểu Phong, ngươi đến Thiên Cương cảnh sơ kỳ cũng được một thời gian rồi, vừa vặn có thể luyện tập một chút, lên đi.
- Đa tạ đại ca! các vị nhìn xem ta giết bọn chúng như thế nào.
Thần sắc tên thanh niên kích động giống như đối phó với Lâm Thần cùng Viên Phi chỉ cần một tay.
Nói xong, tên thanh niên rút ra đại đao, điên cuồng hướng đến Lâm Thần và Viên Phi.
Nhìn thấy tên thanh niên đang lao đến, thần kinh Viên Phi nổi nóng, đám người này cũng quá cuồng vọng rồi, vậy mà lại không đặt hai người bọn họ vào mắt!
Viên Phi ngừng một lúc rồi nói:
- Lâm Thần, tên tiểu tử này giao cho ta!
- Được, vậy huynh cẩn thận chút!
Lâm Thần lắc lắc đầu, đám Mã Tặc này là một nhóm trộm cướp cùng tập hợp lại, không có kỷ luật, ở nơi này cướp giật các đội buôn, nội môn phái đệ tử đến tiêu diệt bọn chúng, cũng bị bọn chúng ngăn chặn lại rồi, trái lại làm cho bọn chúng càng hung hăn.
Viên Phi loảng xoảng một cái rút đại đao ra, nhảy xuống ngựa, cùng lúc chạy nhanh đến chỗ của tên thanh niên kia.
Mã Tặc bốn phía hứng thú bao vây ba người bọn họ, dưới cái nhìn của bọn họ, đối phó với Lâm Thần và Viên Phi là vô cùng dễ dàng. Nhưng có điều giờ khắc này thanh niên kia chủ động xin chiến, muốn dùng hai đệ tử nội môn kia để rèn luyện chính mình, bọn họ cũng vui vẻ mà xem trò vui, cũng coi như là giải trí sau khi đánh cướp một đội buôn.
Truyện khác cùng thể loại
580 chương
186 chương
167 chương
7 chương
14 chương
32 chương
30 chương