Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 81 : Tiểu Bạo Hùng Thăng Cấp
Tiểu Bạo Hùng không có sợ hãi, đối mặt với các thú lưỡi cấp cao Tiểu Bạo Hùng không hề sợ hãi ngược lại còn từ phía sau vọt đến.
Rống.
Tiểu Bạo Hùng gầm lên, nâng móng vuốt lên hướng thú lưỡi lớn vồ xuống.
Thú lưỡi lớn là yêu thú cấp năm bậc thấp, nó phun ra cái lưỡi dài so với thân hình nó còn to hơn, dài hơn. Thời điểm thú lưỡi lớn cón cách tiểu Bạo Hùng hơn mười mét liền phun ra cái lưỡi dài điên cuồng tấn công về phía tiểu Bạo Hùng, dường như muốn chém giết ngay lập tức.
Thú lưỡi lớn phun lưỡi bắn trúng tiểu Bạo Hùng, lợi trảo tiểu Bạo Hùng cũng chộp lên thân thể của thú lưỡi.
Ầm...
Oành...
Hai âm thanh nặng nề chói tai vang lên.
Lợi trảo của tiểu Bạo Hùng nhanh nhẹn chộp được đầu lưỡi của nó, xuất một trảo liền để lại vài vết máu tươi khiến thú lưỡi bị thương không nhẹ.
Có điều lưỡi của thú thần to lớn hung hãng tấn công lên người tiểu Bạo Hùng, uy lực vô song của thú lưỡi trực tiếp làm cho tiểu Bạo Hùng bay văng ra xa, tiểu Bạo Hùng da dày thịt béo có thể ngăn cản được đòn tấn công.
Nhưng nếu kẻ bị tấn công kia là Lâm Thần thì e rằng đã mất mạng như chơi, cho dù không chết cũng trọng thương.
Uống!
Tiểu Bạo Hùng cùng với thú lưỡi quyết chiến, bên kia Lâm Thần cũng sử dụng Ưng Kích Biến không ngừng tập kích thú lưỡi đồng thời vung Hàn Thiết Kiếm tấn công.
Thất Tinh Liên Hoàn kiếm!
Huyễn kiếm!
Võ kỹ liên tục được xuất ra.
Ầm ầm!
Hàn Thiết kiếm hung hăn chém vào phần thân của thú lưỡi. Trong lúc này, thú lưỡi đang cùng tiểu Bạo Hùng quyết chiến cũng không có cách nào đối phó với Lâm Thần.
Lâm Thần hai lần triển khai kiếm pháp vào phần thân của thú lưỡi nhưng cũng chỉ lưu lại trên người nó vài vết máu, đối với thú lươi mà nói là vết thương vô cùng nhỏ bé không đáng kể.
Lâm Thần hai mắt ngưng tụ nghĩ thầm: "Sức phòng ngự thật kinh khủng!"
Thế mạnh của thú lưỡi này chính là cận chiến còn về phòng thủ cũng không phải là mạnh nhất. Nhưng dù sao thú lưỡi cũng là yêu thú cấp năm bậc thấp, cho dù phòng ngự không mạnh nhưng võ giả bình thường cũng không phải dễ đối phó.
Chỉ dựa vào Thất Tinh Liên Hoàn kiếm kết hợp với Huyễn kiếm mà lại muốn đối phó với thú lưỡi cấp năm này xem ra là chuyện không dễ dàng.
Lâm Thần không do dự, giờ khắc này tiểu Bạo Hùng cùng thú lưỡi đánh nhau ngày càng dữ dội. Dù sao tiểu Bạo Hùng cũng chỉ là một yêu thú cấp bốn đỉnh cao, nếu cứ trì hoãn như thế này thì dù cho tiểu Bạo Hùng có mạnh đến đâu thì cũng không thể chống trả nổi mà phải bỏ mình.
Hô...
Lâm Thần thở phào một hơi, giơ cao Hàn Thiết kiếm trong tay, sau đó thân thể Lâm Thần tan biến rồi đột nhiên hướng về phía trước tấn công.
Ứng Kích Biến thức thứ ba - Ưng kích.
Cả người Lâm Thần như một con ưng điên cuồng mà tấn công!
Đồng thời chân khí trong cơ thể Lâm Thần từng sợi từng sợi một ngày mạnh hơn, thoát ra ngoài bao trùm lên Hàn Thiết kiếm. Vận dụng tám phần chân khí mạnh mẽ bao trùm thân kiếm, Hàn Thiết kiếm nhất thời khẽ run.
Leng keng keng...
Thân kiếm vang lên từng tiếng lanh lảnh dễ chịu.
Lâm Thần nắm giữ tám phần kiếm khí mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên hắn tự mình thực hiện một đợt tấn công mạnh mẽ và dữ dội như thế.
- Chém...
Lâm Thần khẽ quát.
Âm thanh hạ xuống, tiểu Bạo Hùng vốn dĩ đang ứng chiến quyết liệt cùng với thú lưỡi bỗng dừng lại xoay người. Thú lưỡi liền không thèm tấn công tiểu Bạo Hùng nữa mà dốc toàn lực đối phó với Lâm Thần.
Tất nhiên thú lưỡi cảm nhận được sự uy hiếp từ chiêu pháp của Lâm Thần.
Thú lưỡi lẽ lưỡi tấn công Lâm Thần.
Răng rắc...
Một lúc sau, Hàn Thiết kiếm trực tiếp đánh vào cái lưỡi dài của thú lưỡi, uy lực tấn công thật mạnh, Lâm Thần tiếp tục sử dụng Hàn Thiết Kiếm tấn công trực tiếp vào bên trong lưỡi của nó.
- Kỷ Kỷ Kỷ...
Nhât thời cảm giác đau nhói dữ dội truyền đến, lưỡi thú bị chặt đứt một nửa, tuy thực lực thú lưỡi cấp năm đỉnh cao mạnh mẽ nhưng bị một đòn này của Lâm Thần công kích, toàn bộ lưỡi dài liền bị chặt mơ hồ như đang rơi vào không trung. Dĩ nhiên không thể nào tấn công được nữa.
Hô...
Có điều thi triển chiêu pháp này đã khiến mặt của Lâm Thần trắng bệch, chân khí trong người muốn phục hồi ít nhất cũng phải mất vài ngày.
Ngay cả Lâm Thần cũng cần phải có thời gian để sử dụng chiêu pháp để gây tổn thương thú lưỡi, tiểu Bạo Hùng bắt đầu tiến tới tấn công dồn dập.
- Không được dừng lại!
Nhìn thấy tiểu Bạo Hùng tấn công tới tấp, Lâm Thần lập tức khẽ quát một tiếng. Tiếp tục nhấc Hàn Thiết kiếm tấn công.
Thú lưỡi này dù gì cũng là yêu thú cấp năm đỉnh cao, cho dù nó có bị trọng thương thì khi bạo phát uy lực cũng sẽ càng mạnh không phải yêu thú cấp bốn đỉnh cao nào cũng có thể đối phó được.
Rầm rầm rầm...
Lâm Thần liên tiếp xuất kiếm, một một kiếm xuất ra đều chém vào nơi chí mạng của thú lưỡi, tiếp tục chặt đứt lưỡi của nó.
Mà tiểu Bạo Hùng lại tiếp tục ra đòn dùng lợi trảo chém xuống đầu thú lưỡi.
Bị tập kích bất ngờ như thế, thú lưỡi cũng chỉ có thể gào thét, căn bản không thể phản công.
Tấn công suốt nửa canh giờ cuối cùng thú lưỡi liền gầm lên một tiếng rồi ngã xuống đất mà tử vong.
- Thú lưỡi cấp cao đối phó quả nhiên không dễ dàng gì.
Thú lưỡi tử vong, Lâm Thần không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mặt hắn trắng bệch ngồi bệt xuống đất điều động chân khí.
Một bên, tiểu Bạo Hùng vui mừng cảm kích nhìn Lâm Thần rồi há mồm thật to nuốt chửng xác thú lưỡi xuống.
Sau khi nuốt chửng toàn bộ, nó liền lăn đùng xuống đất ngủ say.
- Cái tên này!
Lâm Thần khẽ lắc đầu, lấy ra một viên Tụ Khí đan trung phẩm liền khoanh chân vận khí công.
Một lát sau, hai mắt Lâm Thần nhẹ nhàng mở thì đã qua hai canh giờ. Chân khí trong người cũng đã hồi phục hoàn toàn.
Quay đầu nhìn tiểu Bạo Hùng, lúc này tiểu Bạo Hùng vẫn cứ ngủ say như chết, khí tức vẫn bình thường. Thời gian trôi dần, khí tức trên tiểu Bạo Hùng ngày một nồng nặc, trên người nó linh khí Thiên Địa tụ lại ngày một nhiều.
Ngày thứ ba.
Lâm Thần đang khoanh chân tu luyện bỗng xuất hiện một cơn cuồng phong.
Đồng thời Lâm Thần liền cảm nhận được luồng linh khí Thiên Địa nồng nặc dữ dội đang xông vào mũi.
Hắn ngạc nhiên mở mắt ra, linh khí Thiên Địa từ bốn phía hội tụ đến chỗ tiểu Bạo Hùng, bên cạnh tạo thành một tiểu Long Quyển Phong.
- Tiểu tử này tu luyện lại tụ tập nhiều Thiên Địa linh khí như vậy.
Lâm Thần hít vào một hơi, tụ tập nhiều Thiên Địa linh khí như vậy hẳn là nó muốn đột phá tu vi, có điều độngt ĩnh lớn như vậy cũng không có gì tốt đẹp.
- Tiểu tử ngươi đột phá phô trương như vậy, nếu võ giả xung quanh đây nhận ra được e rằng sẽ chạy đến ngay lập tức.
Yêu thú đang bắt đầu thăng cấp là thời điểm tốt nhất để hạ sát. Vào lúc này, yêu thú thường dùng tất cả công lực dồn vào việc tu luyện nên khả năng phòng thủ sẽ rất yếu. Vì vậy khi bắt đầu chuẩn bị thăng cấp, các yêu thú thường chọn địa điểm an toàn nhất.
Lâm Thần quay đầu nhìn tiểu Bạo Hùng. Tiểu Bạo Hùng đã hấp thụ huyết nhục tinh hoa của thú lưỡi cấp năm đỉnh phong, bây giờ tiểu Bạo Hùng đang trên đà thăng cấp tuyệt vời nhất. Nếu không tận dụng thời cơ, thì không biết đến bao giờ mới có thể luyện được. Vốn dĩ tiểu Bạo Hùng mong muốn sớm ngày đột phá thăng cấp tu vi sau đó về hang động phá vỡ hết các tảng đá nham thạch kia.
- Tiểu tử này nếu như bị người khác phá hỏng thì việc đánh nát nham thạch sẽ không biết phải đến khi nào nữa. Không thể để cho các ngươi quấy phá được.
Tiểu Bạo Hùng từ cấp bốn bắt đầu tu luyện lên cấp năm, đột phá một bước lớn sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Quả nhiên, không bao lâu, thanh âm từ bên ngoài thảo nguyên truyền đến, một âm thanh vui mừng được truyền đến tai Lâm Thần.
- Ồ, dĩ nhiên là tiểu Bạo Hùng đang đột phá lên cấp năm!
Hai võ giả trẻ tuổi, một người thì tuổi đời có vẻ nhỏ hơn người kia nhìn thấy Tiểu Bạo Hùng liền vui mừng khôn siết.
- Vận khí của chúng ta hôm nay không tệ, lại đến đây ngay thời điểm quan trọng này. Bây giờ nó không còn sức lực, chúng ta nhanh chóng giết nó, loại yêu thú cấp bốn này bán ra chắc cũng được không ít linh thạch a.
Võ giả lớn tuổi tỏ vẻ bất ngờ rồi vui mừng hớn hở.
Hai người nói xong liền rút kiếm ra, vận dụng toàn bộ công lực đều hướng về phía tiểu Bạo Hùng mà lại không để ý đến Lâm Thần đang ngồi vận công trong bụi cỏ kia.
Một bụi cỏ cao đến vài mét, Lâm Thần khoanh chân trong đó, nếu quan sát không kỹ thì rất khó bị phát hiện. Mà lúc này, toàn bộ sự chú ý của họ đều đặt lên tiểu Bạo Hùng.
Thấy vậy Lâm Thần khẽ nhướng mày, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Hắn từ tốn đứng dậy khẽ quát
- Tất cả các ngươi đứng lại cho ta!
- Có người.
Nghe tiếng Lâm Thần khẽ quát, hai người thanh niên sợ giật bắn cả mình, dừng lại và quay đầu nhìn Lâm Thần
Khi thấy tu vi của Lâm Thần chỉ là tầng thứ tám trung kỳ, hai người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ bọn họ không hề phát hiện ra Lâm Thần nhưng nếu người đó tập kích từ phía sau thì họ gặp phiền phức to.
Tuy rằng trong lòng có chút ngờ vực, tu vi Lâm thần thấp như thế làm sao lại có thể chạy đến đây. Nhưng hai người không suy nghĩ nhiều liền khẽ cười nói:
- Tiểu tử ngươi gan to bằng trời lại dám ra lệnh cho bổn đại gia! Ta thấy nếu ngươi ngoan ngoãn biến đi đừng làm hỏng đại sự của chúng ta thì may ra cái mạng thối của ngươi ta sẽ giữ lại!
Lâm Thần quan sát hai người này rồi ra nhận xét. Hai người này khoảng chừng hai mươi tuổi là đệ tử nội môn của Thuần Dương môn.
Lâm Thần thấy vậy liền tò mò hỏi:
- Ngươi là đệ tử Thuần Dương môn?
- Khà khà, xem ra ngươi còn biết điều, còn nhận ra được lão gia gia ta đây. Tiểu tử ngươi mau biến khỏi mắt ta.
Nghe Lâm Thần hỏi xong liền phất phất hai tay, tỏ vẻ tự kiêu không nhịn được mà nói.
Hai người này quả thật không nhận ra Lâm Thần, cũng đúng, mấy ngày nay tranh đấu liên tục, ngay cả y phục cũng nát tanh bành. Bây giờ hắn chỉ mặc mỗi bộ y phục tầm thường. Hèn chi đều bị hai kẻ này khinh thường là phải.
Nghe xong Lâm Thần khẽ cau mày nói:
- Ta cho các ngươi ba giây lập tức biến cho khuất mắt ta!
Nghe thế hai ngươi bỗng ngạc nhiên rồi bật cười sặc sụa:
Một tên trong đó nói:
- Chắc là não tiểu tử này có vấn đề. Nếu không phải vậy thì làm sao dám nói ra câu như thế. Có điều tên này vận số không tệ, tu vi như thế mà có thể đi đến được đây quả là không tầm thường.
Nơi này là nơi sâu vạn dặm của Mặc Liên sơn, yêu thú cao cường, bình thường chỉ có những đệ tử tông môn lớn mới dám bén mảng đến nơi này, như đệ tử võ giả Luyện Thể cảnh còn sợ chưa kịp đi vào đã bỏ thây tại nơi đây rồi.
Tên còn lại gật gù đồng ý nói:
- Ừ, tên tiểu tử này quả đúng thật... Nhưng nói đi thì phải nói lại, chúng ta quả thật có duyên mới gặp nhau, hay là kết bằng hữu đi!
Nói xong người thanh niên tiến gần đến Lâm Thần, nhưng Lâm Thần rõ ràng nhìn thấy một vệt sát ý lóe lên trong mắt hắn mà tay của hắn giống như là vô tình rơi vào thanh bội kiếm bên hông vậy.
Lâm Thần thấy vậy liền khẽ cười cười.
Truyện khác cùng thể loại
580 chương
186 chương
167 chương
7 chương
14 chương
32 chương
30 chương