Công việc ở công ty Hâm Thần quá nhàm chán, cho nên Tần Hiểu Hiểu từ chức, chuyện này vô cùng hợp ý Nhậm Thiên Dã, thì ra lần trước anh cảnh cáo giám đốc công ty Hâm Thần, nếu muốn tiếp tục hợp tác với anh thì nhất định phải mời Tần Hiểu Hiểu về làm, hơn nữa không cho phép phân cho cô nhiều công việc làm cô mệt nhọc, giám đốc Vương lấy lòng gọi điện thoại mời Tần Hiểu Hiểu về làm, mới có chuyện sau đó, ý của Nhậm Thiên Dã là chỉ có thể để cho Tần Hiểu Hiểu hành bọn họ, không cho phép bọn họ hành Tần Hiểu Hiểu, làm hại giám đốc Vương ra sức cung phụng hầu hạ Tần Hiểu Hiểu. Hôm nay cô chủ động từ chức, bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Nhậm Thiên Dã lại càng hài lòng, giám đốc Vương trả cho cô ba tháng tiền lương nói là tiền thưởng gì đó, Tần Hiểu Hiểu thiếu chút nữa cảm động muốn ở lại. Lần trước Linh không chết, đối với Tần Hiểu Hiểu mà nói đây là một mầm mống tai họa, cô từ chức cũng là vì muốn có nhiều thời gian để tìm được hắn, diệt trừ, nhưng một cú điện thoại của Mân Mân như sét đánh ngang tai: “Alo, Hiểu Hiểu, Tiểu Đậu Đỏ mất tích! Chị, chị, chị phải làm sao đây!” “Chị nói gì?! Chậm một chút đừng gấp, em sẽ đến ngay, chị đừng hoảng hốt.” Tần Hiểu Hiểu vớ lấy cái áo khoác, gấp rút chạy ra ngoài. “Sao em chạy gấp vậy?” Mới vừa tan việc về, Nhậm Thiên Dã nhìn thấy Tần Hiểu Hiểu chạy ào ra sân thì ngăn cô lại. “Nhà Mân Mân xảy ra chuyện, Tiểu Đậu Đỏ mất tích! Em phải nhanh chóng đến giúp.” “Đừng vội, anh lái xe chở em đến đó.” Nhậm Thiên Dã kéo cô lên xe, đạp cần ga chạy như bay. “Mân Mân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải Tiểu Đậu Đỏ đi cắm trại sao? Tại sao lại mất tích?” “Chị, chị, cũng không biết…” Tiếng khóc từ đầu kia điện thoại truyền tới làm Tần Hiểu Hiểu rối loạn, đây là lần đầu Mân Mân mất khống chế như vậy, Tần Hiểu Hiểu nghe giọng nói đau khổ của cô ấy, cô càng lúc càng nóng lòng. Xe dừng ở dưới lầu nhà Mân Mân, Mân Mân đã sớm đứng chờ, đôi mắt sưng đỏ, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ chấn động: “Được rồi, đừng khóc.” Tần Hiểu Hiểu vỗ nhẹ lưng Mân Mân trấn an. Trở lại phòng, Mân Mân uống tí nước rồi mới nói: “Cô giáo mới gọi điện cho chị, nói là buổi chiều lúc lên núi thì phát hiện không thấy Tiểu Đậu Đỏ, bọn họ tìm một buổi chiều cũng không tìm được, hỏi bạn học của con bé cũng không có đầu mối, cho nên bọn họ gọi cho chị, hy vọng chị cùng tìm, bởi vì chưa mất tích 24 giờ, cho nên không thể báo cảnh sát.” “Cắm trại ở đâu?” Nhậm Thiên Dã nghe xong, biểu cảm lập tức nghiêm túc. “Ở núi Tây Hạ nằm ngoài ngoại ô.” Núi Tây Hạ? Đó không phải là dãy núi phụ cần làng du lịch của tập đoàn RT sao, anh quả quyết lấy điện thoại ra: “Kim Thuẫn, cậu xem thử chỗ hạ trại của nhà trẻ Manh bảo nằm ở khu vực nào trong núi Tây Hạ rồi lập tức chạy tới, con gái của bạn tốt Hiểu Hiểu mất tích, chúng tôi sẽ lập tức tới đó.” Khi nghe Nhậm Thiên Dã nói con gái của bạn tốt Tần Hiểu Hiểu mất tích, Kim Thuẫn chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, những câu còn lại hắn không nghe được, hắn quên mình đã tắt điện thoại như thế nào, chỉ nhớ mình đã chạy như điên khỏi công trường đang thi công, thậm chí còn đụng phải mấy người đi đường, những chuyện này cũng không lay động được hắn, ngồi lên xe, ngay cả dây an toàn cũng không thắt, lái xe lao ra ngoài. (@@) Dọc đường đi, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Tiểu Đậu Đỏ luôn xuất hiện trong đầu Kim Thuẫn, còn nhớ lần đầu bọn họ gặp nhau, cô bé rất đáng yêu, còn làm như thật thay mẹ tìm bạn trai, cô bé tung tăng vui vẻ ở khu vui chơi, lần lượt xuất hiện trước mắt hắn, cô bé như thiên sứ nhỏ đáng yêu xuất hiện trong cuộc sống của hắn, bây giờ tại sao đột nhiên lại mất tích?! Liên lạc với cô giáo nhà trẻ, Kim Thuẫn đã đến núi Tây Hạ, đây là một ngọn núi có phong cảnh xinh đẹp, dãy núi thấp thoáng xanh mướt, cây cao chọc trời, nếu Tiểu Đậu Đỏ không xảy ra chuyện, có lẽ mọi người sẽ rất có tâm trạng ở đây vui chơi, nhưng vào giờ phút này, trong lòng bọn họ trừ lo lắng, chỉ có lo lắng. Vỗn dĩ hành trình cắm trại còn hai ngày nữa mới kết thúc, bây giờ vì Tiểu Đậu Đỏ mất tích, trường học không an tâm nên quyết định kết thúc trước thời hạn, để những bé khác về nhà trước, vài giáo viên ở lại phối hợp tìm Tiểu Đậu Đỏ. Nhìn dãy núi xa, Mân Mân cảm thấy đau lòng chua xót, tại sao lúc trước cô lại không đối xử tốt với Tiểu Đậu Đỏ một chút, bây giờ con gái biến mất, cô mới cảm thấy khó chịu, đau lòng, đều tại cô, đều tại cô tạo nghiệt. “Tiểu Đậu Đỏ, tôi phải đi tìm Tiểu Đậu Đỏ!” Sau khi xuống xe Mân Mân giống như nổi điên lao về hướng núi. “Mau ngăn cô ấy lại!” Kim Thuẫn vội chạy ra, ôm lấy Mân Mân từ phía sau: “Em bình tĩnh một chút đi! Đừng chạy loạn, nếu như vậy em cũng sẽ mất tích!” “Tôi phải đi tìm Tiểu Đậu Đỏ! Trời tối như vậy, liệu con bé có sợ không? Có bị thương hay không? Có bị đói không? Ừ đúng, tôi muốn nấu cơm cho con bé, con bé thích ăn nhất là món sandwich tôi làm! Tôi phải làm nhanh, làm xong con bé sẽ về, đúng, làm xong con bé sẽ về…” Nói xong những lời cuối, Mân Mân bắt đầu tự lẩm bẩm, hoàn toàn không quan tâm đến người đàn ông phía sau, xoay người đi thẳng về hướng lều. Kim Thuẫn nhìn bóng lưng gầy gò yếu ớt của Mân Mân, không nói được gì, lòng hắn đau như dao cắt, tất cả những chuyện này giống như trước kia, làm hắn tuyệt vọng đau khổ. “A———!” Kim Thuẫn tức giận đánh một quyền vào thân cây to, cái cây run rẩy, nhánh cây đung đưa lá rơi xuống.