Trong phòng tổng giám đốc tập đoàn RT, Nhậm Thiên Dã cảm thấy, mí mắt giật liên tục, trong lòng rất bất an: “Kim Thuẫn, ở đây giao lại cho cậu, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi về biệt thự trước.” “Dạ, tổng giám đốc.” Nhậm Thiên Dã không ngừng lại, cầm chìa khóa xe bước nhanh đi ra khỏi phòng làm việc, Kim Thuẫn nhìn theo bóng lưng anh, cười cười, kể từ khi tổng giám đốc ở cùng cô Tần, cuộc sống đã trở nên quy luật, trước kia liều mạng tăng ca mà giờ trở thành người đàn ông tốt, còn săn sóc tinh tế quan tâm cô Tần, trên mặt cũng không còn lạnh băng, chuyện này trước kia ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ, xem ra lần này tổng giám đốc gặp đúng người rồi. Cùng thời gian đó, trong biệt thự, Linh đang nả đạn về phía Tần Hiểu Hiểu, Linh là cao thủ trong tổ chức, am hiểu sử dụng súng lục mini, bắn cực chuẩn, hắn thích sưu tầm súng lục, mỗi lần giết người đều dùng những cây súng lục khác nhau, dùng lời của hắn thì đó là tạo ra vì người sắp chết, súng của hắn rất ít trật, gần như vừa bắn đã trúng chỗ hiểm. Hắn biết rõ Tần Hiểu Hiểu chưa bao giờ dùng súng, dùng lời của cô chính là nếu dùng sức thì chuyện việc giết người trở nên quá mức nhẹ nhàng không thú vị, cũng chính là phần tự tin này của cô nên hôm nay Linh mới có cơ hội ra tay. Tần Hiểu Hiểu liên tục tránh thoát ba viên đạn, cô đi về phía Linh trên mặt là nụ cười ngọt ngào, nụ cười này giống như có ma lực làm cho Linh ngẩn ra trong chốc lát, thừa dịp này, Tần Hiểu Hiểu bước lên trước dùng kim đan len sắc bén đặt dưới hàm hắn: “Linh, anh thua.” Linh không ngờ tốc độ Tần Hiểu Hiểu lại nhanh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã tới cạnh hắn, xem ra là hắn đánh giá thấp thực lực của cô, hắn nhíu chặt mày, cả người khẽ nghiêng về phía sau, súng lục trên tay cũng bị Tần Hiểu Hiểu thoải mái lấy đi. “Linh, anh biết không, súng trong mắt tôi là đồng nát sắt vụn, chỉ có mấy người các người mới coi nó như bảo bối, nhìn xem, giờ nó bị tôi lấy rồi, bảo bối của anh cũng không thể nào cứu được anh, không phải sao?” Linh nhếch môi mỏng không nói chuyện. “Nói đi, muốn chết thế nào.” Tần Hiểu Hiểu giơ kim đan len lên áp sát hàm dưới của Linh, trong mắt tràn đầy khinh thường mỉa mai: “Nếu không tôi cho anh một cơ hội, chúng ta đánh cận chiến nhé?” Linh khẽ gật đầu, Tần Hiểu Hiểu vứt cây súng lục xuống, buông Linh ra, cô thích cảm giác giết người trong chớp mắt, nhưng đôi khi chơi trò mèo vờn chuột một chút cũng hay, không phải sao. Ngay khi được buông ra, trong mắt của Linh xẹt qua ánh sáng tối tăm, đánh cận chiến vơi Tần Hiểu Hiểu, hắn điên rồi chắc, người phụ nữ này lúc trước giẫm đạp lên xác chết để sống sót, luận tốc độ, sự chịu đựng và lực bộc phát, hắn đều không phải là đối thủ của cô, hắn biết trước khi cô giết người thì thích làm cho đối phương sợ hãi, giày vò tinh thần, cho nên lần này hắn đánh cược, chỉ cần cô không giải quyết hắn ngay, thì hắn có cơ hội nghịch chuyển. Tần Hiểu Hiểu chợt thấy ánh mắt Linh có chỗ không đúng, còn chưa nghĩ ra thì hắn đã móc một thanh súng lục mini màu bạc sáng loáng từ trong ngực ra, súng lục ‘bằng’ một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Nhậm Thiên Dã chợt thấy tim đau nhói, anh dừng xe ổn định tâm trạng, tại sao lại có cảm giác bất an như vậy, chẳng lẽ Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì?! Điện thoại đột nhiên vang lên: “Thiên Dã, chuyện làng du lịch ông có nghe thấy, giờ con về nhà chính một chuyến.” “Ông nội, con không —–.” “Con có ý gì? Chẳng lẽ con muốn ông thu hồi quyền hành của con ở tập đoàn RT?!” Nhậm Thiên Dã không chút thay đổi cúp điện thoại, bây giờ không phải là lúc vạch mặt, anh không cam lòng cắn răng, đạp chân ga vòng xe chạy về nhà chính, bảo bối, anh sẽ về nhanh thôi, em nhất định phải chờ anh. Lúc này biệt thự rất bừa bộn, ly rượu bị bể nát, cái bàn ngã lệch, rèm bị cho thấy ở đây vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, vệt máu trên mặt đất càng làm người ta giật mình. Trong nhà chính nhà họ Nhậm, Nhậm Thiên Dã mới vừa bước vào đại sảnh đã bị sấp hình trên bàn hấp dẫn, sấp hình chụp lại cảnh Nhậm Thiên Dã hôn Tần Hiểu Hiểu trong dạ buổi tiệc của Xuyên Chi Hạ, góc chụp vô cùng tốt, vừa nhìn đã biết là do một người khách dưới sân khấu chụp lại. “Con không giải thích gì à?” “Ông nội, ông đã thấy rồi, còn muốn con giải thích gì đây.” “Vô liêm sỉ! Trước mặt mọi người mà dám làm ra chuyện đồi phong bại tục thế này, có phải con bị con hồ ly tinh đó làm mê mẩn đầu óc rồi không!” Ông cụ Nhậm nên gậy lên đất, làm mẹ Nhậm đang đi từ trên lầu đến xuống cả kinh. “Ba, xin ba bớt giận.” “Cô xem đi, cô xem ảnh chụp của thằng hư đốn này đi!” Ông cụ Nhậm quăng sấp ảnh vào trước mặt mẹ Nhậm. Mẹ Nhậm nhìn ảnh chụp, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Thiên Dã, đây, đây cuối cùng là thế nào?” “Ông nội, xin ông tôn trọng cô ấy, cô ấy không phải là hồ ly tinh, cô là vợ của con.” “Cái gì?! Tụi bây, tụi bây đã —-?!” Nhậm Thiên Dã ngẩng đầu: “Hôn lễ được tổ chức vào ngày 21 tháng sau, nếu rảnh thì ông cứ tới dự.” “Tao sẽ không tham gia hôn lễ của tụi bây, tao không cho phép mày cưới nó!” Hai mắt ông cụ Nhậm trợn to: “Tao đã điều tra, là cô ta phá hư dạ tiệc của Xuyên thị, người ta mới trả thù chúng ta, người phụ nữ không hiểu chuyện như vậy làm sao có tư cách bước vào cửa chính nhà họ Nhậm chúng ta!” “Không có bất cứ người nào xứng làm vợ của con hơn cô ấy, nếu ông cứ cố chấp như thế, thì con sẽ không lùi bước nửa bước!” Đôi mắt Nhậm Thiên Dã lạnh băng tàn khốc, anh xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Để lại ông cụ Nhậm nổi điên sau lưng. Quả nhiên đúng như anh đoán là Xuyên Tử Lăng giở trò quỷ, dám đánh chủ ý lên người anh, đáng chết! Anh kéo cà vạt, đạp chân ga, đấu với Nhậm Thiên Dã anh, hắn không đủ tư cách! Linh che cánh tay bị thương chạy trốn tới kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô, nếu không phải là hắn đánh lừa, chỉ sợ giờ hắn đã trở thành một thi thể lạnh lẽo, nhớ lại cuộc giằng co vừa nãy, bây giờ hắn còn cảm thấy kinh hồn táng đảm. Người phụ nữ kia đúng là ma quỷ, khi hắn giơ súng chuẩn bị bắn, cô liếc một cái đã nhìn thấu âm mưu của hắn, đâm vào cánh tay cầm súng của hắn, làm cho hắn đánh rơi súng lục, máu tươi lập tức chảy ra, hắn thấy trong mắt Tần Hiểu Hiểu toát ra sự khát máu và hưng phấn, hắn biết cô sẽ lập tức kết thúc tính mạng của mình, nên nhắm mắt tuyệt vọng chờ chết, vào lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa lớn, tiếng này Tần Hiểu Hiểu cũng nghe được, cô dừng bước lại, chần chờ, nên Linh có cơ hội chạy trốn, hắn liều mạng chạy như điên, cuối cùng trốn tới chỗ này. Tần Hiểu Hiểu nhanh chóng khôi phục nguyên trạng cho biệt thự, người đi vào cũng không phát hiện chút khác thường nào, chị Lý nấu ăn xách một giỏ rau dưa tươi mới đi vào phòng bếp, Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng bếp lên tiếng chào chị, chị Lý nhiệt tình nói cho cô biết là Nhậm tổng bảo chị đến nấu cơm cho phu nhân, nói thân thể phu nhân không thoải mái, lo cô sẽ đói bụng, chị Lý vừa nói vừa hâm mộ, khen Tần Hiểu Hiểu có phúc. Tần Hiểu Hiểu cười khẽ với chị Lý, Dã của cô đúng là càng ngày càng săn sóc, tỉ mỉ, cô cũng càng ngày càng hưởng thụ sự ấm áp anh mang đến. Đương nhiên, Tần Hiểu Hiểu không biết lần này mình cho Linh chạy thoát, đã làm thay đổi một số chuyện.