Tuyệt Thế Bá Sủng
Chương 42
Xuyên Chi Hạ nghe Nhậm Thiên Dã nói, sợ đến mức mặt trắng xanh, trong mắt xuất hiện nước mắt uất ức, học trưởng lại vì người phụ nữ này mà muốn diệt Xuyên thị, cô ta phải cứu vãn: “Học, học trưởng, vừa rồi em chỉ nói giỡn, nói giỡn thôi, mấy ly rượu này anh không cần uống, không cần uống.”
Xuyên Chi Hạ liên tục xua tay, nhìn thấy Nhậm Thiên Dã thay Tần Hiểu Hiểu uống rượu, trong lòng cô ta giống như có cả hầm giấm, chua xót vô cùng, nếu, nếu biết vậy thì đã nói là mình uống, như vậy học trưởng sẽ uống thay mình, mình cũng có thể nhân cơ hội bày tỏ tình yêu với anh ấy. (@@)
Nhậm Thiên Dã không liếc cô ta dù chỉ là một cái, cho dù cô ta khóc như mưa cũng chã liên quan, từng ly rượu đỏ được anh uống, Tần Hiểu Hiểu nhìn cổ họng anh, yết hầu lên xuống vô cùng hấp dẫn.
Đứng bên cạnh anh làm cơ thể cô nảy sinh cảm xúc khác thường, lúc này cô rất muốn hôn anh, đương nhiên cô cũng làm như vậy, khi anh uống xong ly rượu cuối cùng, cô vòng tay ôm cổ anh, hôn lên đôi môi kia, môi anh hơi lạnh, vị rượu còn vương lại, Tần Hiểu Hiểu chơi đùa dùng lưỡi liếm sạch rượu ở mép anh, dần dần anh cũng đáp lại, hô hấp nhanh hơn, bá đạo chui thẳng vào miệng nhỏ của cô, hôn cơ thể mềm mại nóng bỏng của cô, bàn tay to của anh dần đặt sau lưng cô, lưu luyến vuốt ve, như có dòng điện chạy qua cơ thể, cô lập tức tỉnh hồn lại khẽ đẩy anh ra, cằm đặt trên vai anh: “Dã, đủ rồi!”
Anh cúi đầu, thổi khí bên tai cô, nói khẽ: “Bảo bối, tối nay anh muốn em.”
Không khí mập mờ giữa hai người liên tục tăng lên, bọn họ coi tất cả mọi người thành không khí, đứng trên sân khấu tán tỉnh nhau, cô liếc mắt nhìn những người phía dưới, lý trí của anh cũng lập tức chạy về, đám người dưới sân khấu nhìn thấy cảnh đẹp này, bọn họ thậm chí mong đợi, hai người sẽ làm gì đó trên sân khấu cũng không tệ.
Tin đồn Nhậm Thiên Dã không gần nữ sắc bị phá vỡ trong tối nay, mọi người đã thấy anh nhiệt tình như lửa, các cô gái dưới sân khấu đều hận vì người được anh hôn không phải mình, kiểu đàn ông cấm dục này khi nhiệt tình thì sẽ mạnh mẽ vô cùng, bọn họ đều muốn nếm thử mùi vị đàn ông…. Một người đàn ông mắt xanh nhìn chằm chằm vào Nhậm Thiên Dã không rời một giây.
Xuyên Chi Hạ bên cạnh đã tức sôi máu, tiện nhân, tiện nhân, dám hôn học trưởng Nhậm trước mặt nhiều người như vậy, coi tao có xé rách mặt nạ hồ ly của mày không! Cô ta tức đến nỗi đã quên ánh mắt kinh khủng của Tần Hiểu Hiểu, tìm chết hét lên: “Học trưởng Nhậm, cô ta thật sự không biết xấu hổ!”
Tần Hiểu Hiểu cười tự nhiên: “Ồ? Cô nói xem tôi không biết xấu hổ chỗ nào?”
“Cô, cô dám hôn anh ấy trước mặt mọi người, đó chính là không biết xấu hổ!”
Nhậm Thiên Dã nhíu chặt lông mày, xem ra cô ta đã quên lời cảnh cáo của anh, rất tốt, vậy thì đừng trách anh tàn nhẫn!
Tần Hiểu Hiểu đi tới trước mặt Xuyên Chi Hạ, cười nhìn cô ta, không nói câu gì, ánh mắt phảng phất như đang nhìn người chết! Xuyên Chi Hạ bị cô nhìn như vậy, mặt mày xanh mét, ngu si không nhúc nhích, môi lay động nhưng không nói được gì, sợ một giây tiếp theo sẽ bị ánh mắt của cô lăng trì mà chết.
Cô lấy cây đàn violon Xuyên Chi Hạ đang cầm trong tay, cười lạnh một tiếng: “Thật sự là đàn rất tốt, a——–.”
Khi mọi người chưa kịp phản ứng, đàn violon đã bị bẻ gãy thành hai nữa, “Rắc rắc——.” Đàn vỡ tan tành, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi quên phản ứng, ngơ ngác nhìn chuyện đang diễn ra trên sân khấu.
“A———-!” Xuyên Chi Hạ khôi phục tinh thần, xoay người xông tới chỗ Tần Hiểu Hiểu: “Đưa đàn violon cho tao, đàn violon!”
Tần Hiểu Hiểu không nhúc nhích, lười biếng nhìn, khinh thường giễu cợt người đang la lối om sòm trước mặt, một giây trước khi cô ta chạm vào cô, Nhậm Thiên Dã đã đứng chắn trước cô, vung tay lên, đánh tay cô ta ra, Xuyên Chi Hạ bị đẩy lão đão một cái, anh lạnh lùng nhìn Xuyên Chi Hạ: “Người phụ nữ của tôi, cô có gan thì cứ đụng vào!”
Xuyên Tử Lăng chạy lên đỡ Xuyên Chi Hạ dậy, đôi mắt cô ta ngập nước nhìn anh trai mình: “Anh, đàn violon bị gãy rồi, nó là món quà quý giá nhất!”
“Được rồi, Chi Hạ, đừng nói nữa, anh biết.”
Xuyên Tử Lăng đau lòng nhìn khủy tay xưng đỏ của em gái mình, lạnh lùng đối mặt với Nhậm Thiên Dã: “Nhậm tổng, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?”
“Xuyên tổng, anh nói những câu này thì không đúng rồi, khách mời ở đây đều thấy Xuyên Chi Hạ vô lý trước, mà người làm anh là anh còn dung túng nên mới có kết quả thế này, bây giờ anh muốn nói lý với chúng tôi, anh không cảm thấy rất buồn cười sao?”
Tần Hiểu Hiểu đứng cạnh Nhậm Thiên Dã, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng hung ác, từng chữ nói ra đều là châu ngọc, làm người khác không thể chống đỡ.
“Dã, chúng ta đi.”
Xuyên Chi Hạ cắn môi không cam lòng kêu một tiếng: “Mày——–.”
Tần Hiểu Hiểu xoay người giơ tay lên, làm động tác đừng lên tiếng, khí thế ác liệt làm cô ta mất hết ngôn ngữ, khách dưới sân khấu chủ động nhường đường cho Nhậm Thiên Dã và Tần Hiểu Hiểu, hai người nắm tay nhau rời đi.
———-
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
48 chương
130 chương
157 chương
93 chương
20 chương
62 chương
97 chương
58 chương