Buổi sáng cuối tuần, thời tiết vô cùng tốt, Tiểu Đậu Đỏ lần đầu thức sớm mà không cần mẹ gọi liên tục, tự giác xuống giường, nâng tay bé nhỏ xoa mắt, ngáp một cái, hôm nay mình dậy thật sớm, vì hạnh phúc của mẹ, cố gắng lên! Cố gắng lên! Cố gắng lên! Tiểu Đậu Đỏ dùng không đến một phút để ăn mặc chỉnh tề, hôm nay bé mặc cái đầm hồng phấn màu bánh ngọt mẹ mua, đầu đội một chiếc mũ viền hoa, chân mang hài trắng, cuối cùng lấy cái balo Kitty trong ngăn tủ ra. Tất cả đã xong, đôi chân bé nhỏ bước đi, tay đẩy cửa đi vào phòng khách, hở? Phòng khách yên tĩnh, sao mẹ còn chưa rời giường, Tiểu Đậu Đỏ nghi ngờ đi về hướng phòng mẹ, chẳng lẽ mẹ quên lời hẹn hôm nay? “Răng rắc—.” Cửa phòng ngủ bị bé đẩy ra, người phụ nữ nằm trên giường không nhút nhích, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt đỏ ứng khác thường: “Khụ khụ—-.” Mân Mân suy yếu mở mắt ra nhìn bé, tơ máu phủ kín mắt làm Tiểu Đậu Đỏ sợ hết hồn. “Mẹ, mẹ bệnh rồi?!” Tiểu Đậu Đỏ ân cần, quan sát mẹ, nâng bàn tay bé nhỏ vuốt ve trán của Mân Mân: “A, thật nóng.” Tiểu Đậu Đỏ nói to, phải làm sao bây giờ, mình không biết chăm sóc bệnh nhân thế nào, bây giờ mẹ bệnh nặng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào hôn mê, Tiểu Đậu Đỏ gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng. Tới giờ hẹn, người đàn ông mặc đồ trắng thoải mái, ngồi chờ trong quán cà phê, giơ tay lên nhìn đồng hồ, bất giác ngồi đợi nữa tiếng, người đàn ông mỉm cười. Nhớ lại lúc nhìn thấy dòng quảng cáo tìm bạn trăm năm, hắn lập tức bị câu văn thú vị này hấp dẫn, sau đó lại ma xui quỷ khiến thêm [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] vào QQ của mình, trò chuyện một lúc lại có cảm giác quen thuộc làm hắn muốn tìm tòi, nhìn ra được [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] cũng rất hài lòng với hắn, còn chủ động nói cho hắn biết mẹ nó thích đàn ông mặc đồ trắng, thích nhất cà phê mocha trong tiệm cà phê đầu đường, cho nên bọn họ hẹn gặp mặt ở đó, cuối cùng [Tàn Khốc Mụ Tiểu Đậu Đỏ] còn nhắn ‘không gặp không về!’ nữa. Người đàn ông nhìn tin nhắn rất giống cách nói chuyện của mình, bất giác lắc đầu mỉm cười, nghĩ đứa bé này nhất định rất đáng yêu. Tiểu Đậu Đỏ đang lên mạng tra cách chăm sóc bệnh nhân, đột nhiên ứng dụng QQ vang lên, thôi rồi, sao lại quên cuộc hẹn chứ, bé vỗ trán vuốt mặt mình: [Xin lỗi Thần Khí, xem ra hôm nay không thể dẫn mẹ tới gặp chú rồi.” Đánh xong còn thêm một cái icon chán nản. [Sao vậy, ở nhà xảy ra chuyện gì?] Người đàn ông trả lời rất nhanh. Tiểu Đậu Đỏ vểnh cái miệng nhỏ nhắn: [Mẹ bị bệnh, hơn nữa rất nặng, trán rất nóng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”] Sau đó bé lại gửi một cái icon khóc lóc. Người đàn ông ngồi trong quán cà phê ngừng bấm một chút, nhìn tin nhắn của Tiểu Đậu Đỏ trên màn hình laptop, tim lập tức co rút đau đớn, môi mỏng mím chặt, sau đó nhanh chóng bấm: “Nhà con ở đâu?” Tiểu Đậu Đỏ không nhớ được đây là đường gì, chỉ nói tên của tiểu khu và dưới lầu có một tiệm sửa giày, QQ của người đàn ông lập tức tối thui, Tiểu Đậu Đỏ còn muốn cho chú biết bên cạnh nhà bé còn có một chợ hải sản không lớn không nhỏ, nhưng vẫn chưa kịp nói, nhìn nick QQ tối thui, Tiểu Đậu Đỏ khẽ thở dài, tiếp tục lên mạng tìm ‘cách chăm sóc bệnh nhân’. “Phù—–! Cuối cùng cũng tìm được.” Bé tắt máy vi tính, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, nhón chân lấy một cái khăn lông, ngâm khăn lông vào nước, đè một cái, chắc xong rồi nhỉ, ‘rào’ bé lấy khăn lông lên, toàn nước là nước, dĩ nhiên trước ngực bé cũng bị ướt một mảng lớn, vỗ quần áo bị ướt, mát quá! Tiểu Đậu Đỏ âm thầm nghĩ trong lòng, khó trách trên mạng lại nói làm vậy có thể làm người bệnh hạ nhiệt, thật sự rất có đạo lý. Vừa nghĩ Tiểu Đậu Đỏ vừa xách khăn lông chảy nước đi về phía phòng ngủ: “Tinh tình——–.” Tiếng chuông vang lên cửa làm cho Tiểu Đậu Đỏ dừng chân, bé xoay người đi về phía cửa chính, bập bẹ hỏi: “Ai vậy ạ?” “Tiểu Đậu Đỏ, mở cửa.” “Dì Hiểu Hiểu.” Tiểu Đậu Đỏ nghe được tiếng của Tần Hiểu Hiểu, bé mừng rỡ đi mở cửa để dì Hiểu Hiểu vào, chẳng qua khi mở cửa thì bé bị dọa sợ hết hồn, hở? Sao lại cõng một chú đang ngủ? Tần Hiểu Hiểu đi vào phòng khách, đóng cửa phòng, thả Nhậm Thiên Dã lên ghế salon để anh nằm xuống, sau đó cô cúi đầu nhìn Tiểu Đậu Đỏ đang cầm một cái khăn lông đầy nước: “Mẹ con ra ngoài rồi hả?” Tiểu Đậu Đỏ lắc đầu. “Vậy chị ấy đâu?” Tiểu Đậu Đỏ chỉ vào phòng ngủ, Tần Hiểu Hiểu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn cô bé trước mặt mình: “Vậy con dùng khăn lông ướt như vậy để làm gì?” “Hạ nhiệt cho mẹ.” Vừa nói bé vừa giơ khăn lông ướt nhẹp lên: “Dì Hiểu Hiểu, nước lạnh có tác dụng giải nhiệt đó.” “Đừng cử động.” Tần Hiều Hiểu nói chậm hơn Tiểu Đậu Đỏ một bước, nước văng đầy mặt Tần Hiểu Hiểu, có chút cảm giác chật vật. Tần Hiểu Hiểu muốn lấy khăn lông nhưng nghe phía ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, cô nhăn mày tỉnh rụi làm động tác ý bảo Tiểu Đậu Đỏ nói chuyện, Tiểu Đậu Đỏ ngầm hiểu gật đầu một cái, cao giọng hỏi: “Ai vậy ạ?” ——-