Tuyết Thành Hoa
Chương 37
Trong hang đá dù có thể tránh được gió, được tuyết nhưng cũng không có thức ăn. Dù còn sót lại một số lương thực nhưng cũng không duy trì được bao lâu, sau một hai ngày, Thanh Phong quyết định mạo hiểm ra ngoài săn bắt.
Sau khi đã nguỵ trang cửa hang kỹ càng, Thanh Phong mới lao người đi. Hắn muốn nhanh chóng tìm được thứ gì đó, hắn không an tâm để cho Tiểu Nguyệt ở một mình như vậy.
Từ xa, phát hiện ra một con thỏ, Thanh Phong nhẹ nhàng từ trong chỗ nấp dùng một cục đá phóng về phía nó. Con thỏ liền ngã xuống không động đậy, Thanh Phong liền chạy tới nhặt nó lên. Trong phút mừng rỡ đó hắn đã sơ ý không phát hiện ra có kẻ cũng đang rình mò mình, hắn ta liền phát ra tín hiệu triệu tập đồng bọn.
Ngay tức khắc, Thanh Phong nhận ra dị biến lập tức liền bỏ chạy. Nhưng đã muộn, đã có mấy hắc y đang tiến tới chỗ của hắn. Vừa đánh đuổi vừa bỏ chạy, khó khăn lắm mới bỏ bọn chúng được một đoạn, chưa kịp vui mừng thì đống tuyết dưới chân hắn sụt lún, Thanh Phong bất ngờ bị rơi xuống hố tuyết, những đống tuyết ở trên lại rơi xuống che lấp cái hố lẫn Thanh Phong bên dưới.
Mấy tên hắc y nhân chạy đến đó thì đã không còn vết tích của Thanh Phong nữa, hơi thở của hắn của biến mất. Mấy tên hắc y nhân chần chừ trong chốc lát cũng tản ra đi tìm.
Bên dưới đống tuyết, Thanh Phong đang nhịn thở lắng nghe động tĩnh của mấy tên hắc y nhân chạy loạn xạ trên đầu mình. Một lúc sau, đã xác nhận không còn ai nữa, Thanh Phong mới khó nhọc trèo lên khỏi cái hố, hắn thở hắt ra từng hơi. Cái hố tuyết tuy đã cứu Thanh Phong một mạng nhưng khi rơi xuống vai của hắn bị va đập đã bị thương.
Khó khăn lắm Thanh Phong mới quay trở về hang đá được.
Tiểu Nguyệt ngửi thấy mùi máu, lo lắng hỏi:
– Thanh Phong… bị thương?
Thanh Phong mặt tái nhợt vẫn nở nụ cười an ủi Tiểu Nguyệt:
– Không sao. Chỉ là bị sướt nhẹ thôi.
Tiểu Nguyệt muốn giúp Thanh Phong băng bó nhưng Thanh Phong từ chối, tự mình động thủ. Tay trái của hắn bị động đến xương cốt, không thể cử động được nữa.
Làm xong, Thanh Phong lôi con thỏ ra nói với Tiểu Nguyệt:
– Ta nướng cho nàng ăn.
Tiểu Nguyệt lắc đầu nói:
– Tiểu Nguyệt không cần. Thanh Phong ăn thôi.
Thanh Phong liền nổi giận:
– Dù nàng không ăn thì đứa nhỏ cũng phải ăn, nàng để nó chịu đói được sao?
Để kiếm được thức ăn, hắn đã cực khổ đến thế nào chứ?
Bị quát, Tiểu Nguyệt liền co rụt người lại, lí nhí nói:
– Thanh Phong… cũng đói. Chúng ta… cùng ăn…
Hoá ra, nàng biết cả. Biết Thanh Phong luôn nhường thức ăn cho nàng, còn hắn chẳng lúc nào no bụng, đó cũng là một phần lý do mà Thanh Phong trở nên suy yếu như thế. Thanh Phong nghĩ mình đã làm rất tốt, không để nàng phát hiện ra, hoá ra… nàng đều biết.
Giọng hắn liền mềm lại, thuận theo ý nàng:
– Được rồi. Chúng ta… cùng nhau ăn.
————————-
Đêm hôm đó, đang ngủ thì Thanh Phong giật mình tỉnh giấc bởi tiếng rên của Tiểu Nguyệt.
Cả người nàng lạnh toát, mồ hôi lại rơi đầy, Thanh Phong hốt hoảng.
– Tiểu Nguyệt nàng làm sao vậy?
Tiểu Nguyệt ráng lấy lại bình tĩnh, nhìn Thanh Phong khó nhọc nói:
– Sinh…
Thanh Phong liền nhìn xuống hạ thân nàng, nước ối đã vỡ ướt cả một mảng. Hắn run rẫy không biết làm sao. Tiểu Nguyệt khó khăn an ủi hắn:
– Tiểu Nguyệt… không sao…
Đến lúc này rồi mà nàng còn an ủi hắn sao? Thanh Phong liền tán mạnh vào mặt mình một cái, má của hắn đỏ bừng, miệng rướm máu, nhờ đau đớn đó hắn lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị những thứ cần thiết.
– Tiểu Nguyệt, bây giờ ta làm gì?
May mắn là lúc trước Thẩm nương vì lo sợ nàng không biết gì nên đã từng đề cập qua, Tiểu Nguyệt theo trí nhớ nói:
– Nấu… nấu nước… kéo… cắt rốn đứa nhỏ…
Thanh Phong liền lật đật đi lấy cái nồi bể mà hắn tình cờ đã tìm thấy mấy hôm trước hốt đầy tuyết rồi đặt lên lửa cho tan ra. Không có kéo! Hắn lại lấy thanh gươm của mình rửa sạch rồi hơ qua lửa để sát khuẩn.
Bây giờ, chỉ còn phụ thuộc vào Tiểu Nguyệt.
Càng về sau, Tiểu Nguyệt càng đau đớn, nàng cắn lấy khăn trong miệng để không kêu ra tiếng. Thanh Phong thì cứ như bước đi trên lửa.
– Tiểu Nguyệt, cố lên. Nhất định phải cố gắng…
Vì đứa nhỏ của nàng và Cẩn, nàng sẽ chịu đựng.
Tiểu Nguyệt đã đau như vậy suốt một đêm. Đến tảng sáng, lại một cơn đau truyền tới làm Tiểu Nguyệt nhăn mày, trong cổ họng truyền ra tiếng rên đau đớn.
Cuối cùng, đứa nhỏ cùng đã ra.
– Ra rồi. Ra rồi.
Thanh Phong vui mừng la lên.
Tiểu Nguyệt có được chút tinh thần liền cố gắng ngồi nhỏm dậy, ra lệnh:
– Cắt… rốn.
Thanh Phong lúc này mới run rẫy cần lấy thanh gươm định cắt rốn cho đứa nhỏ, nhưng hai tay hắn run cầm cập không dám xuống tay.
Tiểu Nguyệt liền hối thúc:
– Thanh… Phong…
Thanh Phong lúc này nhắm tịt mắt cắt xuống một cái. Nhưng đứa nhỏ vẫn không khóc.
– Đánh… đánh mông nó…
Thanh Phong nhìn đứa nhỏ càng lúc càng trở nên tím tái, hắn xuống tay đánh mạnh vào mông đứa nhỏ. Bị đau, đứa nhỏ bật tiếng khóc the thé.
Nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ, lần đầu tiên trong cuộc đời của Thanh Phong đã xúc động đến rơi mắt. Tiểu Nguyệt nhìn thấy đứa nhỏ đã an toàn liền vui mừng, hai mắt đỏ au.
Sau khi lau chùi và quấn khăn cho đứa nhỏ xong, tâm trạng đã hạ xuống của Thanh Phong trở nên nặng nề.
Bây giờ hắn không chỉ phải bảo vệ cho Tiểu Nguyệt mà còn cả đứa nhỏ mới ra đời này, hắn lại đang bị thương, bên ngoài thì bị bao vây…
Dường như đoán được suy tư của Thanh Phong, Tiểu Nguyệt cố nhướng người ngồi dậy, nhìn đứa con của mình rồi nói với Thanh Phong:
– Thanh phong đưa đứa nhỏ đi đi.
Thanh Phong giật mình ngước nhìn nàng. Hai mắt Tiểu Nguyệt ửng đó, đau đớn nói:
– Đem đứa nhỏ về cho Cẩn…
Thanh Phong liền bác bỏ:
– Nàng nói vậy là sao? Làm sao ta có thể bỏ nàng lại được?
Tiểu Nguyệt rơi nước mắt nhìn hắn nói:
– Tiểu Nguyệt… muốn đứa nhỏ sống…
Nếu phải bảo vệ tới hai người, Thanh Phong không thể làm được.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thanh Phong cắn môi đến bật máu nói:
– Được. Ta sẽ đưa đứa nhỏ đi trước…
Rồi Thanh Phong mở trừng đôi mắt đầy tia máu hứa với Tiểu Nguyệt:
– Ta sẽ bảo vệ đứa nhỏ được an toàn!
Tiểu Nguyệt lại rơi lệ.
Ngay lập tức, Thanh Phong cột đứa nhỏ đã ngủ say ở trước ngực quyết định rời đi. Khi bước chân ra khỏi cửa hang, Thanh Phong lại quay đầu nói với nàng:
– Sau khi mang đứa nhỏ về cho vương gia, ta sẽ quay lại tìm nàng!
Tiểu Nguyệt chỉ còn lại trơ trọi một mình, đầu óc nàng trống rỗng. Thanh Phong đã đi rồi, đứa nhỏ cũng không còn ở đây nữa…
Rồi bỗng nhiên, từ bụng, một cơn đau quặn lại truyền đến.
Tiểu Nguyệt nằm dài trên đất, hoảng loạn, tại sao lại còn đau thế này? Nàng có cảm giác có gì đó muốn rời khỏi cơ thể nàng. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… còn một đứa nhỏ sao?
Sau một hồi quằn quại đau đớn, lại một tiếng khóc nữa phát ra.
Truyện khác cùng thể loại
306 chương
113 chương
115 chương
32 chương
65 chương
84 chương
81 chương
78 chương