Những ngày tháng yên ắng như thế tiếp tục trôi qua, cuộc tranh đấu giành ngai vị kia không ảnh hưởng nhiều tới chốn hẻo lánh, nghèo nàn này. Đôi khi, người ta chỉ bàn tán thế sự vào lúc rảnh rỗi. Đối với những người dân chúng cơ hàn ấy, ai lên làm vua cũng không quan trọng, họ hằng ngày vẫn phải làm việc để tiếp tục cuộc sống và bị những tầng tầng lớp lớp cao hơn bóc lột… Thẩm nương cuống quýt chạy vào nói với Thanh Phong: – Trần Phong, ngươi đã nghe chỉ thị mới từ trên đưa xuống chưa? Nhìn Thẩm nương sợ hãi như vậy Thanh Phong cũng hiểu có việc không lành. – Lại có chuyện gì? – Triều đình bắt mỗi hộ phải đóng thêm thuế, nữ nhân cùng trẻ con mỗi người một lượng còn nam nhân thì hai lượng … Thanh Phong nhíu mày, làm sao lại có chỉ dụ như thế? Cái này chín phần dám chắc rằng do bọn tham quan thừa cơ lộng quyền vơ vét đút túi riêng rồi. Nắm tay xiết lại nghe răng rắc. Nếu không nghĩ cho đại cuộc, hắn sẽ một kiếm giết hết bọn tham quan này. Dù nghĩ thế hắn vấn trấn an Thẩm nương: – Thẩm nương, bà an tâm. Số tiền đó ta sẽ nghĩ cách. Thẩm nương vẫn không khá hơn, lại tự trách: – Nếu lúc trước ta không khăng khăng bảo hai phu phụ ngươi ở lại đây mà đi đến vùng khác thì giờ đâu phải ra nông nỗi này… – Thẩm nương, lúc đó phu nhân của ta cũng không cách nào khác được, bà không cần tự trách. ——————— Và rồi, ngày mọi người mong đợi cuối cùng đã đến. Di chiếu nhường ngôi đã được công khai, người được chọn kế thừa ngôi vị là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần. – Thật không ngờ tứ hoàng tử lại là người được tiên hoàng chọn kế ngôi. – Vậy tam hoàng tử không phải chết oan uổng rồi sao? – Dù sao tứ hoàng tử không quyền không thế, làm sao có thể so được với thế lực của thái tử được chứ… Ta thấy, ngôi vị này cuối cùng cũng sẽ là của thái tử thôi. – Ngươi không biết gì sao? – Ngươi thì biết được tin gì? – Uy vương Trần Duy Cẩn đã xuất hiện rồi, hắn lên tiếng ủng hộ tứ hoàng tử. Bây giờ hai phe đã công khai tranh đấu rồi… Thanh Phong liền mở trừng mắt kinh ngạc. Gia… gia đã xuất hiện rồi. Hắn biết mà. Làm sao Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy. Khoé miệng Thanh Phong bất giác nhếch cười. Dù rằng đã có tin tức của Trần Duy Cẩn, Thanh Phong bây giờ cũng không dám manh động. Trần Duy Cẩn đã xuất hiện, sẽ phát hiện Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn chưa đến được căn cứ, nhất định sẽ cho người tìm kiếm tung tích hai người. Cho đến lúc đó, hắn sẽ bảo hộ Tiểu Nguyệt hoàn hảo không chịu tổn thương… … Nhưng mọi việc không như dự định của Thanh Phong. Kể từ lúc di chiếu được công bố và Trần Duy Cẩn xác nhận về phe của tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, thì phe cánh của Phượng Thành lại tiếp tục mở rộng cuộc truy tìm Tiểu Nguyệt, hòng áp chế Trần Duy Cẩn. —————– Mấy ngày gần đây, Thanh Phong phát hiện trong trấn xuất hiện nhiều người lạ mặt và những kẻ đó đều có võ công. Thanh Phong luôn lẫn tránh tầm mắt của những kẻ đó. Bước vào trong sân và đóng cửa kỹ lại, sau khi quan sát thấy không có gì bất ổn, Thanh Phong mới vào nhà. Tiểu Nguyệt thấy Thanh Phong về liền đứng lên gọi: – Thanh Phong, về rồi. Thanh Phong nhanh chóng tiến tới đỡ nàng ngồi xuống nói: – Sau này đừng tuỳ tiện như vậy. Tâm tình của hắn không tốt, dự cảm xấu cứ len lỏi, Thanh Phong nói với Tiểu Nguyệt: – Sau này, nàng đừng ra khỏi nhà. – Sao vậy? – Dạo này khắp nơi nổi loạn. Sẽ nguy hiểm. Tiểu Nguyệt gật đầu xem như đã hiểu. Bụng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng lớn, hắn có cảm giác dường như bụng nàng to hơn những người mang thai được sáu tháng khác, không biết liệu có nguy hiểm gì không, lại tự an ủi có thể vì nàng quá gầy nên mới khiến hắn có cảm giác đó. Thẩm nương lúc này cũng từ ngoài về, Thanh Phong liền hỏi: – Thẩm nương, lại đi giao hàng sao? – Ừ. Lần này hơi giao hàng hơi xa nên giờ mới về tới. Suy nghĩ một lúc, Thanh Phong lại nói: – Sau này bà cũng không nên ra ngoài, có việc gì cứ bảo ta. Thẩm nương khó hiểu nhìn hắn, lại nghĩ đúng là dạo này thật không an toàn nên cũng đồng ý. —————- Một đêm nọ, có một hắc y nhân đột nhập vào phòng của Tiểu Nguyệt. Hắc y nhân rón rén bước tới chiếc giường đặt trong góc phòng, người nằm trên giường dùng chăn che kín mặt, hắn với tay định kéo cái chăn ra. Đột ngột, người trên giường động, hất cái chăn lên che mặt hắc ý nhân lại, dùng kiếm đâm tới. Hắc y nhân bị bất ngờ lùi về sau để né tránh, chỉ trong một tích tắc đó, hắc y nhân đã bị khống chế. Thanh Phong điểm huyệt hắc y nhân, siết thanh gươm trong tay, gằng giọng hỏi: – Nói! Là ai phái ngươi tới? Hắc y hừ lạnh, không trả lời. Thanh Phong liền dùng gươm đâm vào đùi của hắn, rồi tiếp tục cắt đứt kinh mạch. – Còn không nói? Hắc y nhân kêu lên đau đớn nhưng vẫn kiên quyết không mở miệng. – Ta chắc chắn không tha chết cho ngươi. Ngươi là muốn chết dễ dàng hay là bị hành hạ từ từ tới chết? Sau một hồi bị tra tấn, hắc y nhân không chịu nổi, mấp máy nói: – …Phượng… Nhưng chưa tròn câu, hắn đã gục xuống chết. Bấy nhiêu đó cũng đủ để Thanh Phong hiểu được. Chủ nhân của hắc y là người của Phượng gia. Phượng gia đã tìm được tới đây rồi. Thanh Phong liền khiêng xác của hắc y nhân quăng xuống giếng rồi bước vào phòng đến chỗ cái tủ. Cánh cửa được mở ra, Tiểu Nguyệt đang co rúm một góc. Thanh Phong liền cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng nói: – Không có việc gì nữa rồi. Thanh Phong đỡ Tiểu Nguyệt bước ra, dùng cơ thể của hắn che tầm mắt của Tiểu Nguyệt, không để nàng nhìn thấy vết máu vương trên đất. Thanh Phong dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài, tiến tới phòng của Thẩm nương gõ cửa. Thẩm nương mơ hồ cũng biết có chuyện không lành, nãy giờ vẫn trốn trong phòng không dám bước ra. – Thẩm nương, là ta! Nghe được giọng của Thanh Phong, Thẩm nương mới hớt hãi ra mở cửa, sợ hãi nói: – Trần… Trần Phong. Lúc nãy ngươi có nghe gì không? Thanh Phong một mạch dẫn Tiểu Nguyệt vào và nói: – Vào trong rồi nói. Thẩm nương liền hiểu liền đóng kín cửa lại. Thanh Phong thì để Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế, cho nàng uống nước để bình tâm lại rồi mới lên tiếng nói: – Xin lỗi. Thẩm nương, là kẻ thù của ta tìm đến. Ta phải rời đi. Thẩm nương nghe vậy liền sốt ruột nói: – Các ngươi định đi đâu? Tiểu Nguyệt bụng đã lớn như vậy… Thanh Phong lại nói: – Kẻ thù đã tìm được vị trí của chúng ta. Ta phải đưa nàng đi. – Hai người định đi đâu? – Ta không thể nói bà nghe được. Thẩm nương thất vọng nhưng cũng hiểu được khó xử của Thanh Phong nên không dò hỏi nữa. – Thẩm nương. Ở đây có một số bạc, bà hãy cầm lấy đến chỗ con trai của mình đi. Thanh Phong lấy ra một cái hà bao đưa cho Thẩm nương. Thẩm nương không chịu lấy. – Không được. Bây giờ hai người cần tiền hơn ta. – Thẩm nương. Bà cũng phải rời khỏi đây thôi. Nếu lần sau bọn họ tìm đến không thấy ta sẽ làm liên luỵ tới bà… Xin lỗi, bà phải rời bỏ căn nhà này thôi. Thấy Thanh Phong tự trách như vậy, Thẩm nương càng xót lòng. – Không sao. Không sao mà. – Thẩm nương, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ân nghĩa của bà. Trời chưa sáng, Thanh Phong dẫn theo Tiểu Nguyệt cùng với Thẩm nương chia ra hai đường rời đi. Trước khi đi, Thẩm nương chua xót nói với Thanh Phong: – Tiểu Nguyệt… dù nàng không… giống người bình thường lắm… nhưng nàng là một cô nương tốt. Trần Phong, ngươi đừng vì vậy mà ruồng bỏ nàng… Thanh Phong cũng bất ngờ trước lời của Thẩm nương, hắn kiên định nói: – Bà an tâm. Ta sẽ không bao giờ ruồng bỏ nàng.