Tuyết Tan
Chương 9
Một khoảng thời gian trôi qua mà cuộc chiến vẫn không phân thắng bại dù đôi bên chịu thương tổn không ít. Dường như thấy tình thế không có lợi, Tuyết Hương liền dừng đánh lùi về sau một chút rồi lấy ra một mảnh lụa màu hồng phấn nhạt. Đây là một trong số vũ khí của nàng tên là Uyển sa. Nàng vung Uyển sa lên hòng trói chặt Lạc Khương. Phản ứng không chậm trễ Lạc Khương vội biến ra Bích Di song kiếm cản lấy Uyển sa. Nhu gặp cương tất sẽ có bên bại.
Uyển sa là một khúc lụa được dệt từ tơ của tuyết tằm tuy không được xếp vào hàng cao cấp vũ khí nhưng cũng là một thứ vũ khí lợi hại, về độ bền thì khỏi phải nói do được dệt từ sợi tơ tuyết tầm nên dẻo dai vô cùng hơn cả dây thừng, thậm chí không thể bị cắt đứt bởi những vũ khí bình thường, xét về độ bén có thể không ai tin nhưng Uyển sa là khúc lụa duy nhất có khả năng làm người khác bị thương bởi trên từng mối dệt của sợi tơ đều có 1 mũi kim rất nhọn được kết dính vào, khi làm động tác kéo hoặc trượt trên bề mặt vật chủ sẽ gây nên những vết xước sâu và cũng có thể dễ dàng lấy đi thủ cấp kẻ khác nếu muốn. Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó, loại vũ khí tốt như vậy không phải muốn chế tạo ra là có thể, bởi chỉ có tơ của tuyết tằm ở Tuyết Sơn mới có thể dệt được Uyển sa, thứ hai muốn dệt được thì phải đem nung tơ này trên lửa băng tận trên đỉnh núi Tuyết Sơn mà muốn đến đó phải vượt được Vĩnh Niên băng, khi tơ tằm chuyển từ màu trong suốt sang màu hồng phấn thì mới bắt đầu dệt mà lúc dệt phải rất gian nan vì tỉ mỉ đính các mũi kim vào trong đó, chỉ nói đến khoảng thời gian đính cũng muốn hết 500 năm thì việc tạo ra Uyển sa là khó khăn cỡ nào. Vì thế mà cho đến tận bây giờ Uyển sa trong tay Tuyết Hương chỉ có một!
Lại nói về Bích Di song kiếm, chỉ một câu nói: đây là đôi kiếm duy nhất được luyện từ ngọn lửa Thiên ma của Ác giới, và theo như sử sách ghi lại ngọn lửa này chỉ vừa kịp rèn ra Bích Di song kiếm đã bị Thần thượng Tiêu Diêu hủy diệt. Cho nên, song kiếm này là song kiếm bén nhất Tinh Tuyết đàng và cũng chỉ có một cặp duy nhất.
Uyển sa không hổ danh là khúc lụa bền nhất Tinh Tuyết đàng ngay cả Bích Di kiếm nhiều lần chém trúng cũng không cắt đứt được nó. Nhưng điều đó không có nghĩa nhiều lần bị chém như thế vẫn bình an. Nhìn vũ khí trân quý của mình bị Lạc Khương hung hãn dùng song kiếm chém không nương tay thì hết sức đau lòng, Tuyết Hương vội vã thu Uyển sa lại, cả ngàn năm công sức của nàng bỏ ra để dệt Uyển sa này hôm nay lại bị Lạc Khương hủy hại không thương tiếc như thế thử hỏi nàng làm sao không đau lòng được chứ. Nhìn Uyển sa nhiều chổ bị cắt rách Tuyết Hương như muốn rướm lệ, nàng ngậm ngùi cất Uyển sa vào rồi lại biến ra trước mặt một thanh kiếm khác. Thoạt nhìn thanh kiếm đó không có gì đặt biệt, cán kiếm trông vừa thô vừa đơn giản không chút hoa văn, lưỡi kiếm nhiều chỗ bị rỉ sét so với một thanh kiếm thường của một tên lính cũng không bằng chỉ hơn ở chỗ nó dài hơn thanh kiếm thường một chút.
Lạc Khương nhìn biểu trạng của Tuyết Hương rồi nhìn thanh kiếm sét nhíu mày, y không tin một người như Tuyết Hương lại sài một loại vũ khí dỏm như thế, có lẽ thanh kiếm đó đã được phủ lên một lớp mặt nạ! Nghĩ thế, y cũng thu song kiếm và đem bảo vật của chính mình ra sài. Hắc Huyết vô long đao cũng chính là vũ khí chuyên dùng của y, ở Tinh Tuyết đàng nếu xếp hạng bảo vật thì Hắc Huyết vô long đao được xếp vào hàng thứ tư bảo vật đồng hạng với Linh quang trượng của Tuyết Hương. Hắc Huyết vô long đao đúng như tên gọi của nó: toàn đao là hai màu đỏ đen pha trộn, thân hình như một con rồng hung hãn đang gồng mình vươn ra phía trước. Đừng nói là chém sắt như chém bùn, Hắc Huyết vô long đao có thể cắt đứt cả những sợi xích phù chú, vô hiệu hóa nhiều loại kết giới, một người bình thường chỉ cần sở hữu được Hắc Huyết vô long đao là có thể tung hoành ngang dọc cả một phương.
Tuyết Hương lại vung kiếm đánh về phía Lạc Khương, Lạc Khương không chịu thua dùng Hắc Huyết vô long đao cản đường kiếm cả nàng. Hai lưỡi đao kiếm va chạm vào nhau tạo nên những tiếng chà rít mạnh theo đó từng mảng sét bám trên thanh kiếm bị thanh đao gọt ra, những chỗ vừa được làm sạch thì bỗng phát sáng lên. Không phải là một kẻ hiếu chiến đến kinh suất, Lạc Khương nhanh tách ra khỏi trận chiến e dè mà nhìn chuyện quái lạ đang diễn ra.
Tuyết Hương cũng dừng lại rồi tự giơ cao thanh kiếm lên nhìn, những mảng sét bám chặt còn lại cũng rơi ra dần. Chẳng mấy chốc sau đó, thanh kiếm như vừa mới thay vỏ hoàn toàn biến đổi không ai ngờ tới. Đó là một thanh kiếm màu bạc với quầng hào quang bao bọc lấy, nhìn đằng xa có thể nhìn thấy rõ ba chữ khắc sâu trên lưỡi: Vô Địch kiếm
Vô địch kiếm! Là vô địch kiếm truyền thuyết kìa!_ một người bên ngoài trận đấu hô hoán. Cả hàng ngàn người sau đó muốn náo loạn.
Vô Địch kiếm là vảo vật đứng thứ hai trong số các bảo vật và được xem là một bảo vật truyền thuyết, bởi vì chưa từng có ai có cơ hội được nhìn thấy nó kể từ khi vị chủ nhân của nó qua đời và cất dấu nó tại một nơi bí ẩn nhất.
Tuyết Hương chà chà nhẹ lên lưỡi kiếm, nàng nhớ lại hành trình gian khổ bao ngày qua của nàng khi đi tìm Vô Địch kiếm. Lần đầu tiên gặp nó, nàng ấn tượng với nó rất nhiều bởi sự cô độc của nó khi bị người ta cắm trên một ngọn núi hoang vu không một sinh vật nào sống nổi. Để rút được Vô Địch kiếm nàng đã phải dùng nữa thọ mệnh và sức mạnh của mình để đổi lấy. Và đó cũng chính là lý do mà trận chiến hôm nay nàng không hề dùng đến phép thuật vì nếu dùng nàng làm sao đánh lại Lạc Khương, thậm chí cả kết giới dễ tạo ra nhất nàng còn phải dùng đến bảo vật mà mấy ngàn năm qua nàng tích tụ để chuyển hóa thành kết giới nữa là!
Vô Địch kiếm ư?_ Lạc Khương tò mò hỏi.
…
Hóa ra…cũng tốt, bảo vật đấu với bảo vật như vậy mới cân xứng, có chết cũng thấy hãnh diện! Tiếp tục nào!
Nói hay lắm!_ Tuyết Hương cũng tỏ ra hứng khởi mà xuất chiêu.
Đứng bên ngoài chỉ có thể thấy được 3 luồng ánh sáng trắng, đen, đỏ va chạm vào nhau. Có lẽ trên Tinh Tuyết đàng này đây là lần đầu tiên và cũng có thể là lần duy nhất một cuộc chiến giữa Ác giới và Thiện giới được đánh với nhau như một cuộc chiến võ thuật siêu đẳng, bởi lẽ hai người trên võ đài kia đều là nhất đẳng võ sư của cả hai giới!
Không ngờ quận chúa cũng biết võ!_ Các Yến tặc lưỡi nói.
Nghe thế Thiên Lý không hài lòng:
Ý ngươi là khen hay là chê vậy hả?
Tất nhiên là khen rồi, chủ nhân của ta mà! Thiên Lý hỏi thật là ngộ!
Xì! Người dạy võ cho quận chúa là nhất đẳng võ sư của Thiện giới đó, chính vì thế mà người cũng là một nhất đẳng võ sư không ai trong Thiện giới giỏi hơn người đâu!
Oh! Thật sao?_ Phím Thư kinh ngạc.
Vòng xuyến đó có phải là bảo vật không?
Phàm Luân lâu lâu mới chen vào hỏi nhưng toàn là hỏi những câu tào lao, đã là đồ của quận chúa không lẽ là đồ dỏm!
Vốn là người thích nói, Phím Thư liền cặn kẽ giải thích cho y hiểu:
Vòng xuyến đó là do một lão nô già ở Thần cung tặng cho người trong một lần người giải cứu Thần cung khỏi tai họa diệt vong, đó là món quà duy nhất mà người nhận kể từ khi bị trục xuất. Tuy vòng xuyến không phải là bảo vật nhưng từng viên đá trên vòng xuyến đó đều được khắc rất nhiều phù chú làm cho nó cũng có sức mạnh, chỉ cần đọc thần chú là có thể giải phóng sức mạnh trong các viên đá đó. Mà chủ yếu vòng xuyến đó thường được dùng để tạo ra các kết giới phòng thủ vì nó khó bị phá vỡ.
Vậy làm sao có thể phá vỡ kết giới đó?_ Phàm Luân lại muốn biết thêm.
Không có cách nào ngoài hai cách: một là người giải phóng nó thu hồi hoặc là người đó chết!_ Phím Thư nói càng lúc càng nhỏ mà Phàm Luân nghe xong như chưa muốn nàng dừng nói vẫn tiếp tục nhìn nhưng nàng vẫn im bặt buộc y phải quay sang Thiên Lý để van cầu điều gì đó.
Đừng hỏi ta, những gì Phím Thư nói đều đã bao quát hết rồi!
“Bao quát hết rồi sao? Hoặc là kẻ kia chết hoặc là quận chúa phải chết ư? KHÔNG, KHÔNG THỂ NÀO!”
Truyện khác cùng thể loại
155 chương
58 chương
26 chương
25 chương
29 chương