Tuyết Tan
Chương 5
Cuối cùng y cũng đã hiểu vì sao quận chúa lúc nào cũng lạnh lùng như thế. Vì nguồn gốc sâu xa của nó chính là câu chuyện của hơn 4000 năm về trước. Không chỉ có mỗi quận chúa Tuyết Hương mà còn có nhiều người khác cũng có hoàn cảnh tương tự như người, chỉ vì mạnh hơn kẻ khác mà bị trục xuất khỏi Tinh Tuyết đàng sống một cuộc sống tự sinh tự diệt.
Phàm Luân ơi! Phàm Luân hỡi! Phàm Luân hời!
Chuyện … gì????
Nghe thấy chất giọng nhựa muốn chảy nước của Các Mỹ không cần đoán y cũng biết là cao nhân nào vừa xuất hiện. Và cũng biết luôn mục đích của họ đến tìm y là gì: không canh cổng cũng nấu cơm, không thì làm việc lặt vặt…Phím Thư và Các Yến hai con se sẻ đó chưa bao giờ ngại mặt dày mà tìm đến y nhờ vả để có thể thời gian đi chơi. Nếu một ngày nào đó quận chúa mà hay chuyện thì bọn họ 3 người chỉ có một con đường là cùng ôm nhau chết chung !
Mặc cho y từ chối thế nào bọn họ cũng có cách vặn vẹo buộc y phải đồng ý:
“Phàm Luân bận tịnh tâm.”
“Phàm Luân tịnh tâm suốt 500 năm rồi mà có lên được bậc nào đâu, bây giờ có tịnh tâm thêm vài ba ngày cũng vậy thôi!”
“ Phàm Luân bận việc quận chúa giao.”
“Một canh giờ là xong việc ấy, à còn có thể kiêm luôn hàng tá công việc khác!”
“ Phàm Luân bận đàm đạo với Thiên Lý để học hỏi tri thức”
“Hừ! Lão già đó nói chuyện vô cùng khô khan cộng với lão thích tự biên tự diễn hơn là nói chuyện, đàm đạo hay ngủ gật thì có gì khác nhau đâu.”
…
Haiz! Có trách thì trách y hiền quá để người ta ăn hiếp mà không biết cách phản kháng. Tuy nói vậy, nhưng mỗi lần hai con se sẻ nhiều chuyện đó từ trần thế trở về đều kể lại cho y rất nhiều chuyện lý thú với thông tin bổ ích, nhờ vậy mà đã 500 năm qua kiến thức của y vẫn không hề lạc hậu, coi như đó cũng là một phần bù xứng đáng!
Phàm Luân, đi theo ta!
Đang mơ màng theo mây gió chợt có tiếng gọi xém tý y còn tưởng y đang mộng du cơ đấy! Cách đây 500 năm quận chúa đã thu y về Tuyết Sơn này sống, cho y ở, dạy y học võ, dạy y phép thuật, giảng đạo lý cho y nghe. Y biết quận chúa đang dốc lòng dạy y trở nên giỏi giang, nhưng y trời sinh tối dạ học mười hiểu một luyện suốt 500 năm qua mà một bậc cũng không lên nổi. Đến mức, quận chúa là một người sống rất nguyên tắc không bao giờ nhắc lại một việc đến 3 lần mà vì sự ngu dốt của y mà người đã nhiều lần phá vỡ nguyên tắc ấy, nhưng đổi lại vẫn là một Phàm Luân ngu ngốc. Thật sự y không hiểu y tệ như vậy mà quận chúa vẫn không nản lòng vẫn kiên trì dạy đi dạy lại như thế để làm gì?
Băng qua đại sảnh thần điện cùng quận chúa bước vào Vĩnh Niên băng, vừa đặt chân vào cửa băng động y đã thấy đôi chân tê cứng như bị đóng thành đá. Phàm Luân có mấy lần vào đây trước đó khi cùng Phím Thư mang bữa ăn cho quận chúa, có thể nói không nơi nào lạnh hơn Vĩnh Niên băng, Tuyết Sơn đã là vùng đất băng tuyết lạnh nhất Tinh Tuyết đàng ấy vậy mà chưa lạnh bằng một phần mười cái lạnh của Vĩnh Niên băng. Băng ở nơi đây không bao giờ tan chảy đồng thời cũng không có bất kỳ ngọn lửa nào có thể cháy nổi, cùng lắm là có thể lóe lên rồi tắt ngay sau đó vài giây. Quận chúa vốn là người băng tất nhiên không hề hấn gì khi bước vào đây, còn y chỉ là một kẻ với thể xác con người bình thường đạo hạnh cao chẳng bao nhiêu không đủ để chống chọi với cái lạnh ở nơi này, tất cả đều là nhờ lớp hộ thể linh quang mà quận chúa tạo ra để bảo vệ cho y dễ dàng ra vào, nếu không giờ phút này y đã là một kiệt tác băng!
Phàm Luân!
Dạ! Có Phàm Luân!
Có thấy núi băng nhỏ đó không?
Gương mắt nhìn theo chỉ tay của quận chúa là một núi băng nhỏ cao chừng 2m cách chỗ y đang đứng khoảng 10 m. Y không hiểu ý quận chúa là gì, vì sao lại chỉ cho y ngọn núi băng đó?
Bằng những gì ta dạy ngươi, hãy làm núi băng đó tan chảy thành nước.
Dạ! SAO CƠ? Làm…làm núi băng đó tan chảy!
Hình như vẫn chưa tin mình nghe đúng, Phàm Luân gương đôi mắt ngơ ngác với Tuyết Hương đợi chờ một lời xác thực.
Không sai! Làm cho nó tan thành nước, khi nào hoàn thành hãy đến gặp ta.
Ơ…nhưng mà chuyện này… Phàm Luân…quận chúa…quận chúa!
Lửa còn đốt không được ở đây nữa thì làm sao y có thể khiến cả núi băng tan chảy thành nước được chứ? Dựa vào năng lực của y ư? Bản thân y còn không đủ sức giữ ấm cho chính bản thân mình nữa thì làm sao có thể làm băng tan được. Đây rõ ràng là một ý lệnh không thể thực hiện được mà!
3 ngày sau, Phím Thư và Các Mỹ trở về không thấy Phàm Luân liền hỏi Thiên Lý thì hay chuyện. Hai nàng chạy vội đến Vĩnh Niên băng định giúp y một tay nhưng bị y từ chối, mà dù y không từ chối thì hai nàng có hợp sức giúp cũng chưa chắc được việc thế nên cả hai kéo nhau đi gặp quận chúa. Mặc hai nàng có trổ hết tài ăn nói thế nào quận chúa cũng không chịu thu hồi ý lệnh. Bên đây không chịu bên kia cũng không chịu thôi thì hai nàng đành nhắm mắt mặc kệ ai kia ngu ngốc tự tìm khổ.
Ngươi vẫn chưa làm được nữa sao? Đã 3 ngày trôi qua rồi!
Quận chúa! Phàm Luân xin lỗi, do Phàm Luân quá ngốc không nghĩ ra được cách làm băng tan, đã phụ lòng của người!_ Phàm Luân run rẩy hơi ôm lấy cơ thể lạnh vì rét mà đáp.
Rốt cuộc những gì ta dạy ngươi thời gian qua đã bay đi đâu cả rồi! Chỉ một việc cỏn con thế này mà cũng không làm được thì ngươi còn có thể làm được cái gì?
Nghe lời mắng của Tuyết Hương, Phàm Luân tự thấy mình hổ thẹn mà cúi đầu. Y thật sự quá ngốc, quá ngu mà!
Haiz!_cuối cùng thì Tuyết Hương cũng đành chán nản thở dài, nàng dùng một chiêu phép đánh tan cả ngọn núi trước sự sững sờ của Phàm Luân.
Nhìn quận chúa chỉ 1 cái chỉ tay phát ra tia ánh sáng màu đỏ đã khiến cả ngọn núi băng cứng cáp lập tức tan chảy mà không tưởng. Không cần một ý nghĩ táo bạo mang hỏa tiễn đốt cả Vĩnh Niên băng này, hay một sức mạnh thượng thừa nào đó đem cả núi băng đập nát, đơn giản chỉ là một tia ánh sáng đỏ nóng đã làm băng tan chảy. Vậy mà suốt ba ngày vắt óc suy nghĩ y không tài nào nghĩ ra được!
Nhắc lại lần nữa cho ta nghe: nền tảng cơ bản của phép thuật Tinh Tuyết đàng là gì?
Không cần 1s suy nghĩ, Phàm Luân trả lời ngay lập tức:
Âm dương thuật và ngũ sắc quang.
Tốt! Vậy Phàm Luân có biết ánh sáng vừa rồi thuộc sắc quang gì không?
Ngũ sắc quang vốn dĩ có 7 loại ánh sáng tựa như 7 dãy màu ánh sáng của cầu vồng chính là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Nhưng vì màu chàm và tím quá gần với màu đen cho nên không được đặt vào ngũ sắc quang mà bị đẩy sang hẳn phần của màu đen tức bóng tối. Còn âm dương thuật là tượng trưng của trắng và đen chính là thiện và ác dễ hiểu là bóng tối và ánh sáng, dựa trên sức mạnh của mỗi giới mà tạo ra sức mạnh riêng biệt nhau nhưng cơ bản là chúng đối chọi và tương hỗ lần nhau. Khi nãy người dùng là ánh sáng màu đỏ Phàm Luân cho rằng đó là hỏa quang của lửa.
Rất thuộc bài! Vậy tại sao ngươi lại không thể thực hiện được nhiệm vụ ta giao?
Phàm Luân…Phàm Luân thật sự hổ thẹn vì Phàm Luân quá ngu dốt chỉ biết học vẹt không biết áp dụng những gì đã học.
Tuyết Hương lại thở dài,
Căn cơ là vì trong thời gian ngươi ở Thần tộc dưới sự dạy dỗ quá lệch lạc của các danh sư Thiện giới đã ăn sâu vào trí não của ngươi, do đó, không thể nào trách ngươi được. Chỉ vì muốn tạo ra nhiều binh tướng mà họ đã sử dụng cách dạy tắt bỏ qua các kiến thức nền tảng nhằm giúp con người nhanh có được sức mạnh mà quên đi rằng phép thuật là phải nắm rõ những kiến thức cơ bản, đi lên từ nền tảng không thể nóng lòng mà thiêu đốt giai đoạn. Cứ nhìn hiện trạng của Thần tộc hiện giờ sẽ rõ chỉ là một triều đình đẹp mã với cái vỏ bọc sơn bằng vàng bóng bẩy, còn bên trong là một cái trứng rỗng có thể bóp là nát bất cứ lúc nào. Một triều đình như thế thử hỏi làm sao không đi xuống không điêu tàn được chứ?
…
Thôi bỏ đi! Phàm Luân đi theo ta!
“Lại đi nữa sao?”
Hãy nhớ kỹ những gì ta từng dạy ngươi, mỗi bài học đều ẩn chứa rất nhiều huyền bí sâu xa, phải không ngừng ngẩm nghĩ để tìm ra chân lý thực trong đó hiểu chưa?
Vâng, thưa quận chúa! Phàm Luân đã nhớ!
Khép lại cánh cửa, đó là lần cuối cùng y cùng quận chúa bước vào Vĩnh Niên băng.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
59 chương
201 chương
150 chương
11 chương