"Ưm.....ưm..." Băng Y mở mắt ra xung quanh nhìn thấy toàn là những cảnh vật xa lạ , vật trang trí trong căn phòng đặt biệt cổ kính, đúng chất cổ xưa.
Nhưng nàng nhớ lúc xe phát nổ là mình đã chết trong vụ nổ bom rồi nhưng sau giờ lại ở nơi xa lạ này , mà đây là ở đâu.
" A....A...tiểu ....tiểu thư...người tỉnh lại rồi người làm em sợ quá....tiểu thư...huhuuu....huuuu" tiểu thư bị tam tiểu thư đẩy rớt xuống hồ bất tỉnh tới giờ mới tỉnh lại làm Thủy Nhi sợ quá.
Nhìn thấy cô bé chừng khoảng 6 , 7 tuổi khóc thương tâm thì cơn đau đầu lại ập tới , từng hình ảnh xa lạ , nhưng quen thuộc, chính xác hơn là những ký ức của chủ nhân thân thể này.
Điều đó khẳng định rằng nàng xuyên không, nói ra ai tin được không, nàng thật sự sống lại rồi sao.
Nàng một đặc công thế giới đến hôm nay cũng lạc vào hoàn cảnh tá thi hoàn hồn như thế này đây, nếu ông trời đã cho nàng đến đây thì nàng sẽ thay chủ nhân thân thể này sống thật tốt, nàng sẽ làm cho những người khi dễ chủ nhân của thân thể này phải hối hận những gì họ đã làm và hối hận khi đã đắc tội nàng.
Nàng giờ không còn là Hàn Nguyệt Băng Y của thế kỷ XXI mà là cô bé cùng tên cùng họ với mình Hàn Nguyệt Băng Y.
Nàng nhị tiểu thư của phủ thừa tướng cha không thương, bị thứ nữ ức hiếp và hại đến hồn lìa khỏi xác luôn (được ta sẽ trả thù cho ngươi và thay ngươi sống một cuộc sống thật tốt, ta sẽ không để ai ức hiếp và khinh khi).
Nhưng nàng lại có một mẫu thân rất thương nàng, đau vì nàng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng làm nàng hạnh phúc hơn kiếp trước rất nhiều rồi.
" Im lặng .....ồn chết được....!ta có chết đâu mà khóc như đưa tang vậy !" Băng Y đưa tay lên trán ấn ấn huyệt, mà mới đưa tay lên thì mới biết thân thể này chỉ có 5 tuổi lại còn gầy yếu , xanh xao như đứa trẻ bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, trời ơi nàng ta bị ngược đãi đến nhường này sao trong lòng Băng Y cảm thán thay cho thân chủ.
"Tiểu ....tiểu thư ...."Nhũ mẫu của nàng chạy gấp gáp vào phòng , Nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trung niên dày đặc sự đau xót và thê lương.
"Tiểu thư.....phu nhân cần gặp tiểu thư gấp" Nhũ mẫu vừa chạy vừa khóc đến thương tâm, nàng xuống giường và chạy theo nhũ mẫu tới phòng mẫu thân của chủ nhân thân thể này.
Băng y gặp nhìn người phụ nữ, không phải là một phụ nữ mà phải là một thiếu nữ, một đại mỹ nhân, khuynh nước khung thành.
Đó là nương của nàng Nguyệt Nhu...nhưng cơ thể lại lâm trọng bệnh, suy nhược đến cực điểm, nàng nhìn mà cảm thấy tâm đau đớn.
"Nương....nương...người sau rồi...người đừng làm con sợ..." Nước mắt bỗng lăn dài trên má, tâm đau nhói, nàng biết là những cảm xúc của chủ thân thể còn lại trong thân thể này và cũng một phần cảm xúc của nàng khi sống (suốt 27 năm không có tình thân gia đình, tình thân bạn bè và cuộc sống của nàng chỉ có giết người và bị người giết).
"Băng nhi....!nương sắp đi tìm gặp phụ thân của con rồi, không thể bảo vệ con được nữa, con phải sống thật tốt, sống cho vui vẻ, sống thay ta và phụ thân của con.
Chúng ta luôn dõi theo con, nữ nhi của ta " Nguyệt Nhu vừa nói vừa rơi lệ
"Nương nói gì vậy ...!không phải phụ thân chưa chết sao." Nàng cảm thấy phía sau có uẩn khúc giữa nương và phụ thân trong lời nương nàng nói.
"Băng nhi...Hàn Lâm không phải phụ thân của con....hắn không xứng, hắn càng không xứng hơn khi con gọi hắn một tiếng phụ thân.
Con nhớ kỹ những lời ta nói hôm nay "Phụ thân con tên là Hàn Minh Thiên là đảo chủ của đảo Vọng Thiên nhưng bị kẻ gian hãm hại chết thảm giữa biển cả mênh mông.
Nhưng thật không ngờ rằng người ra tay lại là huynh đệ kết nghĩa của cha con tin tưởng nhất Thủy Ưng Thương...lúc đó cha con đã phái thuộc hạ trung thành của mình đưa ta vào đất liền tránh nạn, nhưng vì lòng trung thành mấy người ấy cũng không thoát khỏi ma chảo của Thủy Ưng Thương nên đã tán thân tại chổ và đổi lấy cho ta và con một kiếp bình an" nói đến đây Nguyệt Nhu lệ rơi càng nhiều, hận ý trong mắt nàng càng đậm.
"Sau vài tuần nương phát hiện mình mang thai con và gặp được Hàn Lâm" trong mắt Nguyệt Nhu hiện ra sự chán ghét và kinh tởm.
"Hàn Lâm lúc đó có ý đồ với ta nên ta đã thuận nước đẩy thuyền ...!đóng một màn kịch với hắn trong suốt 6 năm qua, lúc đó hắn chỉ là một quan ngũ phẩm tri phủ " Từ khi lấy hắn nàng không hề cho hắn ngủ cùng phòng với nàng, nếu không nàng cảm thấy thật ghê tởm đến buồn nôn.
"Như vậy hắn mới nạp thiếp liên tục vào phủ...Băng nhi con nghe lời ta nói sống cho thật tốt, ta và phụ thân con trên trời sẽ luôn nhìn theo con ...!Băng nhi nương xin lỗi, nương không thể nắm tay con bước tiếp được nữa rồi, nhưng con hãy tin rằng ta và phụ thân con luôn yêu con......!" Nguyệt Nhu nhắm mắt, nhưng nụ cười vẫn vương trên môi, nàng biết nương đi gặp phụ thân.
Nương ...!con sẽ cho chúng hối hận con sẽ trả thù cho người và phụ thân, nàng nhất định cho kẻ đó sống không bằng chết.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
59 chương
801 chương
24 chương
221 chương
126 chương