Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Chương 4 : Chuyện xưa 4

"Viên Thịt a, tại sao hắn còn chưa tỉnh chứ?" Đem Viên Thịt xách đến trên mặt đứa trẻ dùng sức cọ, "Chẳng lẽ một chút cảm giác ngứa hắn cũng không có sao?" "Viên Thịt a, bụng ta thật đói!" Mộc Bạch Ly sờ sờ cái bụng, "Ngươi nghe!" Luôn luôn kêu ọc ọc. "Viên Thịt, ta muốn đi tìm đồ ăn, ngươi ở nơi này chờ ta!" Đói bụng đến choáng váng mặt mũi Mộc Bạch Ly lảo đảo  đứng lên, mới vừa nhảy ra một bước liền suýt nữa ngã nhào, vừa lúc đó chỉ nghe thấy một tiếng thét kinh hãi trên không trung, "Bạch Ly!" Ngẩng đầu nhìn lên, nàng mừng rỡ như điên!"Nương!" Người tới chính là phu nhân chưởng môn, mẫu thân của Mộc Bạch Ly - Chung  Hoa Anh. Chỉ thấy nàng từ trên phi kiếm nhảy xuống trực tiếp kéo Mộc Bạch Ly vào trong ngực, "Rừng rậm Vĩnh Vụ  con cũng dám tới, may mắn là tìm được, may mắn là tìm được!" Chung  Hoa Anh nhất thời kích động ôm chặt Bạch Ly trong ngực, làm cho Bạch Ly suýt nữa không thở được. "Nương" Thanh âm Mộc Bạch Ly ngọt giống như gạo nếp, làm nũng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Nương một mình  người tìm được con? Phụ thân không có tới a?" Đầu nhỏ nhìn mọi nơi xung quanh không phát hiện những bóng dáng khác mới yên lòng. "Nương cảm nhận được tung tích Thất Thải Lăng nên tới đây, quả nhiên tìm được con, ta còn chưa nói cho cha con, liền lặng lẽ tới, nếu để cho ông ấy biết con đã đến rừng rậm Vĩnh Vụ chắc chắn sẽ bắt con bế quan một năm!" Chung  Hoa Anh cưng chiều  sờ sờ đầu Mộc Bạch Ly, "Nơi này không an toàn, chúng ta nhanh  trở về!" "Nương" Mộc Bạch Ly cắn cắn đôi môi, chuyện này không dám nói cho cha nhưng nương biết sẽ phải giúp mình, "Nương, nơi đó!" Uốn éo qua thân thể chỉ chỉ về phía đứa trẻ nằm ở kia, "Nơi đó!" Theo hướng  ngón tay, Chung  Hoa Anh lúc này mới thấy nơi này còn có một đứa bé nằm ở đây, "Đây là?" Chung  Hoa Anh buông tay đang ôm chặt, đi tới đỡ đứa trẻ dậy xem xét. "Thương thế rất nghiêm trọng, nhưng rất may, tính mạng không đáng lo!" "Thương thế rất nghiêm trọng? Con còn tưởng rằng hắn tham ngủ!" Mộc Bạch Ly xấu hổ dùng mũi chân vẽ vòng tròn trên mặt đất. "Tiểu hài này là ai? Tại sao hai đứa lại biết nhau?" Chung  Hoa Anh hỏi. "Con cũng không biết a, hắn từ phía trên  rớt xuống rơi vào trong bộ thú trận của con, cho nên, cho nên......" Mộc Bạch Ly ấp úng, ánh mắt hết nhìn đông tới nhìn tây chính là không dám nhìn hướng tiểu hài tử. "Cái dấu hiệu này?" Nghe được lời của Bạch Ly, Chung  Hoa Anh cúi đầu liền nhìn thấy trên trán đứa  bé có dấu hiệu của chủ Linh Thú, "Điều này sao có thể? Người làm sao có  khả năng bị thu làm Linh Thú!" "Con cũng không biết a! Nhưng là, kia đúng là dấu hiệu của  con" Mộc Bạch Ly nhìn gương mặt mẫu thân rất khó coi, rồi lại không nhịn được  chỉ vào dấu hiệu của mình."Không tin nương xem tiểu hướng dương kia!" Mộc Bạch Ly chỉ một cái, "Lần trước nương còn nói con hấp tấp, loạn cả dấu hiệu!" "Ta làm sao không biết đó là  hoa hướng dương của con! Nhưng chuyện này hoang đường như vậy, tại sao có thể chấp nhận được!" Chung  Hoa Anh nhìn đứa trẻ trong tay, làm như thế nào thì tốt!  Linh Thú không thể rời đi chủ nhân quá xa, chẳng lẽ muốn đem một hài tử vẫn còn nhỏ như vậy cột vào bên người Bạch Ly, đường đường một con người làm sao có thể làm Linh Thú, nếu người làm cha mẹ biết đứa nhỏ của mình bị biến thành Linh Thú người khác như vậy còn không thương tâm đau lòng đến chết! "Đều là con làm chuyện xấu!" Nghĩ tới những thứ này Chung Hoa Anh quay đầu dùng vẻ mặt hung hăng mắng Bạch Ly một câu, trong nháy mắt liền thấy khuôn mặt Bạch Ly tràn đầy nước mắt. "Người ta cũng không biết có thể như vậy a!" Có lẽ người cũng có thể làm Linh Thú, chẳng qua là trước kia không có ai thử qua thôi, người và động vật vốn chính là một nhà nha, Bạch Ly nhỏ giọng biện giải cho mình càng lấy được một cái hung hăng xem thường. "Nha đầu chết tiệt kia, cứng  mồm cãi lại! Cả ngày lẫn đêm đều làm chuyện xấu! Nếu để cho cha con biết......" "Nương tốt nhất, nương nhất định sẽ không nói cho phụ thân!" Bạch Ly vừa nghe lời này vội vàng lảo đảo vọt tới kéo cánh tay Chung  Hoa Anh, "Nương tốt nhất!" Chung  Hoa Anh nhìn thấy khuôn mặt mèo còn có nước bùn cùng vết máu, lại chất đầy nụ cười lấy lòng làm nũng, nghĩ đến việc nếu như nói cho Chưởng môn sư huynh lời của Bạch Ly khẳng định không có quả ngon để ăn, đoán chừng thật sự sẽ giam một năm, lại mềm lòng, "Không nói cho cha con thì làm sao có cách giải quyết?" Tâm tuy mềm nhũn nhưng vẫn không mơ hồ, có thể lừa gạt được nhất thời nhưng không thể lừa được một đời, chờ đứa nhỏ này tỉnh, biết tình cảnh của mình làm sao có thể tiếp nhận được? "Hoặc là có thể tìm cách khác? Thế nào cũng phải chờ vết thương khỏi, nếu không Bạch Ly thật đáng thương!" Nói xong mắt đỏ đáng thương đưa cánh tay ra, lộ ra vết thương thật dài, "Nương xem, đau quá!" Nhìn vết thương trên cánh tay kia, Chung  Hoa Anh nhất thời đau lòng không dứt, "Được được, trước mang đứa nhỏ này về, nói là con gặp được, về phần chuyện Linh Thú sau này hãy nói!"  Nói xong Chung  Hoa Anh vận dụng pháp lực đem phi kiếm mở rộng ước chừng có thể đứng được ba người, "Đi lên ngồi!" Lại ôm đứa trẻ lên, "Thương thế kia không trị không được!" Đang muốn bay đi nghe được tiếng kêu chiêm chiếp, Mộc Bạch Ly cúi đầu vừa nhìn, "Ai nha, còn có Viên Thịt!" Đưa tay đem viên cầu ôm vào trong ngực, làm cho Chung Hoa Anh kinh ngạc không dứt."Đây  là cái thứ gì?" "Nương, đây cũng là Linh Thú của con a!" Mộc Bạch Ly đem Viên Thịt lật người lại, lộ ra dấu hiệu trên bụng có phần tương tự, "Nương xem!" "Này......" Chung  Hoa Anh bình thường cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng mà hôm nay gặp phải hai chuyện vượt qua phạm vi mình có thể nhận thức, một người đã  có Linh Thú, sau đó lại vẫn có thể có thêm một Linh Thú, Chung  Hoa Anh vẫn trong trạng thái mê muội  còn không có phát hiện dấu hiệu  kia có điểm khác biệt rất nhỏ. "Quên đi, sau này hãy nói đi! Việc cấp bách là nhanh rời khỏi rừng rậm Vĩnh Vụ, cả Thiệu Hoa Sơn cũng bị con chỉnh náo loạn rồi, xem con giải quyết thế nào!" "Dạ dạ dạ!" Mộc Bạch Ly liên tục đáp, ôm Viên Thịt thật chặt ngồi ngoan ngoãn, mắt đen đảo quanh nhìn phía trước, chờ kiếm bay lên lại không ngừng lấy tay phủi lá bị gió thổi tới bay vào mặt..., "Nương a, người chậm một chút mà! Phi phi" thật vất vả đem cây cỏ vứt ra ngoài, "Bay nhanh như vậy đụng vào núi hay cây  thì  làm sao!" Thanh âm hết sức ủy khuất.