Tuyệt Sắc Yêu Tiên
Chương 103 : Con người nếu xuất sắc, thật sự là chuyện phiền lòng
Mộc Bạch Ly mở thư ra, thấy bên trên chỉ có vẻn vẹn bốn chữ: "Ta đang bế quan!" Lật qua lật lại kiểm tra vài lần vẫn chỉ là bốn chữ này, lòng nàng có chút thất vọng, ngay sau đó lại trả lời thư: "Có thể trả Viên Thịt lại cho ta không?"
Mộc Bạch Ly nghĩ, đến lúc đó chỉ cần Viên Thịt đứng lắc lư ở trên đài, sau đó tự mình nhận thua là được. Huyền Mặc trên danh nghĩa là Linh Thú của Tề Lăng, nàng không thể dùng, lại không biết Huyền Mặc lúc này đã ngủ mê man nửa năm, không rõ là sống hay chết, ngay cả Tất Phương Điểu cũng không nhìn ra manh mối, phải Hỏa Diệu Tinh Quân mới có thể giải thích, nhưng lại không thể gọi ngài ấy đến!
Sau khi thả con diều cất cánh bay đi, Mộc Bạch Ly bắt đầu ngẩn người, qua ngày mai sẽ là đại hội Tiên Kiếm đại, nói không căng thẳng là giả, nàng cũng muốn thể hiện, muốn tranh tài thật tốt, cố gắng giành được một vị trí cao vì phái Thiệu Hoa, càng vì phụ thân đã chết. Buổi tối, nàng lăn lộn trên giường ngủ không yên, Linh Đang trên tay cũng vang lên tiếng đinh đương đinh đương, càng khiến người bực bội.
Tề Lăng đang bế quan, cũng không cùng Sênh Ca trở về, mà trong thư Sênh Ca lại nói bọn họ ở cùng nhau, đây là vì sao? Sư huynh mất tích, người sống sờ sờ tại sao lại mất tích, đã mấy ngày cũng không có tin tức gì? Hơn nữa, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi của Trúc Nhã Tiên Nhân lúc ấy, rốt cuộc là có chuyện gì? d.đ_LQĐ
Mặc dù Mộc Bạch Ly có chút hồn nhiên hiền lành, đầu óc lại có chút lơ mơ, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không biết quan sát. Dáng vẻ kia của Trúc Nhã Tiên Nhân rõ ràng là có chuyện, hơn nữa còn không phải là chuyện nhỏ, chỉ là đến cuối cùng tại sao vẫn không nói ra?
Mãi cho đến đêm khuya, nàng lăn người từ đầu giường bên này sang đến đầu đầu kia, suýt nữa rơi xuống gầm giường, Mộc Bạch Ly mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đợi đến khi trong phòng không còn tiếng động, người ngoài cửa mới chậm rãi rời đi.
Thanh Phạm, cũng mất ngủ.
Đại Đồ Đệ mất tích chỉ là chuyện thứ nhất. Quẩn quanh trong đầu hắn là là hai chữ Thanh Liên vẫn thường xuyên xuất hiện. Đầm hoa sen chỗ Trúc Nhã cho hắn cảm giác quen thuộc không hiểu nổi, Thanh Liên... Thanh Liên... Cái tên này như đâm từng nhát từng nhát vào ngực hắn, cảm giác hết sức quen thuộc lại thủy chung không nghĩ ra làm hắn cảm thấy rất áp lực. Chỉ sau khi nhìn thấy Bạch Ly những suy nghĩ lộn xộn kia mới ngoan ngoãn trốn vào một góc mà an tĩnh lại. Bạch Ly cũng không ngủ được sao? Nửa đêm, Thanh Phạm đứng ở trước cửa phòng Bạch Ly, đợi đến khi bên trong không còn tiếng động mới rời đi. Vẫn không ngủ được, Thanh Phạm suy nghĩ một chút, quyết định đi vào rừng đào ở lại đó một lát, hắn thu cây sáo trúc trên tay lại, đặt vào trong tay áo, nếu bây giờ thổi, hắn sợ là sẽ làm ồn đến Bạch Ly mất!
Dưới ánh sáng lạnh của đêm trăng, một bạch y xuất trần dần dần đi xa, tiến vào rừng hoa màu hồng......
Bên này, con diều của Mộc Bạch Ly bay tới, Kiếp Hỏa Tiên cũng không vội bày kết giới biến thành Tề Lăng đi bắt. Lúc trước, hắn cũng không sửa lá thư kia nhiều, dù sao hắn muốn dùng vào lúc mấu chốt, hiện tại những tình tiết không liên quan, không làm ảnh hưởng đến toàn cục tự nhiên có thể để cho bọn họ báo cho nhau. Trên đao phải dùng lưỡi đao. Hơn nữa, con chim đáng ghét Tất Phương này còn ở chỗ Kỳ Lân, hiện tại nếu hắn lấy thư hồi âm không chừng sẽ làm nó phát hiện ra khí vị của bản thân. Cho nên con diều truyền tin của Mộc Bạch Ly may mắn thoát nạn. Chỉ là bị Kiếp Hỏa Tiên nhìn chằm chằm một cách dữ tợn, nó run run rẩy rẩy bay thẳng vào sơn động.
Tề Lăng nhận được thư cũng không tiếp tục trả lời, hắn cảm thấy Thiên Kiếp càng ngày càng đến gần, chỉ cần qua được Thiên kiếp hắn sẽ đi tìm Bạch Ly, sau đó ở bên người nàng là được. Những chuyện khác để sau này hãy nói, chuyện cần làm trước mắt là phải chuyên tâm tu luyện, chuẩn bị chu đáo để ứng phó Thiên kiếp. Kêu Hỏa Nhi đưa Viên Thịt về cho Bạch Ly, Tề Lăng lại tiến vào trạng thái ngồi thiền suy nghĩ sâu xa.
Hỏa Nhi có thể biến thành hình người, nhưng nó cố tình muốn bắt nạt Viên Thịt, từ chim biến thành thương ưng (diều hâu), ngậm Viên Thịt trong miệng bay thẳng đi, vì vậy sáng sớm ngày thứ hai khi Bạch Ly tỉnh lại, mới vừa nhảy ra cửa phòng một bước, liền nhìn thấy một đám mây màu hồng lẩn quẩn trên đỉnh đầu, đang cảm thấy kỳ lạ thì thấy một chấm nhỏ từ trên trời rơi xuống. Nàng lập tức hoảng sợ, đang muốn nhanh tránh ra, buổi sáng vừa mới dậy còn buồn ngủ, chờ khi dụi dụi mắt nhìn kỹ thứ đang rơi xuống, lập tức bị dọa sợ.
Cái chấm hồng trên không trung không phải là Viên Thịt sao? Nàng chạy trái chạy phải trên mặt đất, rất sợ Viên Thịt sẽ rơi xuống đất, cũng không dám bay lên đón. Bây giờ đầu nàng đang choáng váng, ngộ nhỡ không đón được, Viên Thịt rơi xuống không phải sẽ tan xương nát thịt sao, nghe thấy tiếng kêu chiêm chiếp thảm thiết của Viên Thịt trên không trung, đầu Mộc Bạch Ly càng choáng váng, hai chân di chuyển, ngước đầu nhìn lên trời.
Ngay lúc đang căng thẳng, một bóng dáng bay vọt lên ôm lấy Viên Thịt. Lại là Trương Mẫn Chi đến, theo sau là Mễ Đa, trên trán đã có dấu hiệu Linh Thú của Trương Mẫn Chi, giờ phút này nhìn Viên Thịt rất là phấn khởi, không đợi Trương Mẫn Chi chuẩn bị, Viên Thịt liền tự mình lao xuống, đâm đầu vào ngực Trương Mẫn Chi.
"Hưm hưm!"
"Chiêm chiếp, chiêm chiếp!" Hai người bạn nhỏ gặp lại nhau, cả hai đều màu hồng, đều vô cùng phấn khởi, chỉ khổ Trương Mẫn Chi phải ôm Mễ Đa và Viên Thịt trong lòng, trực tiếp ném xuống lại không nỡ, chỉ đành nhìn Mộc Bạch với ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ.
Chỉ một ngày nữa là đến đại hội Tiên Kiếm, tất cả các môn phái tham gia căn bản đều đã tới không sai biệt lắm, cho nên mới sáng sớm Trương Mẫn Chi đã chạy đến trốn ở chỗ sư thúc Thanh Phạm. Cho dù trốn ở Mộc Tú Phong, khẳng định cũng có thể bị nữ đệ tử kia của Yên Vũ Môn tìm ra, vì vậy trời mới tờ mờ sáng hắn đã bay thẳng đến đây, vừa vặn đón được Viên Thịt từ trên trời rơi xuống.
Hỏa Nhi vừa ném Viên Thịt xuống liền rất là trung thành chạy về canh giữ cho Tề Lăng.
"Này, muội biết không? Tối qua Sênh Ca đi thu phục Huyễn Hồng, kết quả thất bại, còn bị thương đó!" Trương Mẫn Chi đợi hai vật nhỏ đùa đủ rồi mới buông chúng xuống, nói tin tức mới nhất cho Mộc Bạch Ly nghe.
"Hả? Đã sắp thi đấu rồi, lúc này còn bị thương? Vậy phái Thiệu Hoa chúng ta không phải sẽ mất đi một đệ tử xuất sắc tham gia sao?" Mộc Bạch Ly hoảng sợ, cũng không biết hắn bị thương như thế nào, vừa đúng mấy lần trước nàng lấy được không ít đan dược và các loại tiên thảo từ chỗ Trúc Nhã Tiên Nhân, suy nghĩ một chút, có lẽ nên đến thăm Sênh Ca một chút, thuận tiện đưa cho hắn một chút đan dược. d.đ_LQĐ
"Đúng vậy, nếu như thành công không biết thực lực hắn sẽ tăng lên bao nhiêu nữa, thật đáng tiếc. Chỉ là bây giờ ta mới biết, thì ra không chỉ có mình ta ra ngoài rèn luyện không tìm linh thú nha, ha ha!" Trương Mẫn Chi gãi đầu cười hai tiếng, lại thấy Mộc Bạch Ly đã xoay người đi đến mép nước.
"Muội làm gì vậy?"
"Mới vừa ngủ dậy còn chưa rửa mặt nè? Đợi lát nữa đến thăm Sênh Ca xem thương thế hắn như thế nào!" Mộc Bạch Ly vừa húp nước vào miệng vừa lẩm bẩm, trả lời không rõ.
"Vậy lát nữa ta cũng đi!"
"Hừ hừ!"
Mễ Đa lập tức nhắc nhở về nha đầu vẫn luôn sống chết bám víu lấy hắn. Đúng rồi, Sênh Ca ở trên Thiệu Hoa Chính Sơn, nếu lát nữa hắn đi chỉ sợ sẽ lại gặp phải nha đầu đáng ghét này. Bám lấy hắn cũng không sao, cùng lắm thì hắn đánh nàng ta ngất xỉu rồi ném qua một bên là được. Nhưng nếu thấy mình ở cùng với Bạch Ly ngược lại sẽ làm phiền đến Bạch Ly, như vậy sẽ không tốt. Vẻ mặt Trương Mẫn Chi lập tức suy sụp, ngồi tại chỗ than thở, miệng không tự chủ nhắc lại câu nói nhiều năm trước tiểu sư thúc Thanh Phạm nói với hắn trong lúc vô tình để hắn trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Ôi, con người nếu như xuất sắc, thật đúng là một chuyện phiền lòng nha......"
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
53 chương
71 chương
305 chương
64 chương
18 chương
61 chương