"Mộ Dung ca ca? Ngươi ở chỗ này làm gì?"
Nghe được giọng nói phía sau, hắn phục hồi lại tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn hướng về phía giọng nói: "Thanh Ca? Sao ngươi lại tới đây?"
Thanh âm rơi xuống, tựa như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn về phía cây hoa đào kia.
Thân ảnh nữ tử như tiên nữ đã biến mất, phảng phất giống như trước đó chỉ là ảo giác của hắn. Nhìn cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống bởi làn gió nhẹ, sái lạc như một mảnh hoa vũ mê người, trong lòng hắn có chút mất mát khó giải thích......
"Ngươi nói còn không biết xấu hổ! Ta vốn định đánh đàn cho ngươi nghe, ai ngờ ngươi lại chạy đến nơi này ngắm hoa." Nàng theo ánh mắt hắn nhìn lại, cũng chỉ nhìn đến những cánh hoa theo gió rơi xuống sái lạc đầy đất.
"Hoa đào nơi này đỏ trắng đan xen thật là mê người, bất giác nhìn đến ngây ngốc." Hắn nói nhẹ nhàng, với nụ cười nhàn nhạt trên môi, rõ ràng là có chút thất thần.
Phượng Thanh Ca đang muốn nói hoa đào xung quanh đều giống như nhau, bất chợt thần sắc vừa động, hỏi: "Mộ Dung ca ca, ngươi có ngửi được mùi hương gì hay không?"
"Mùi hương? Không khí nơi này đều là mùi hương hoa đào."
"Không đúng." Nàng lắc lắc đầu: "Giống như còn có một loại hương vị khác."
Đang nói, chợt nghe thanh âm ong ong ong từ xa truyền đến, nàng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy kia cách đó không xa là một tảng ong mật đen thui thật lớn đang bay về hướng bên này. Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, nhịn không được kinh hô ra tiếng.
"Ong mật!"
Mộ Dung Dật Hiên khi nhìn đến một đoàn ong mật, sắc mặt cũng khẽ biến, chợt kéo tay nàng liền chạy. Hàng ngàn hàng vạn con ong mật bay tới, cũng không phải một hai đôi tay bọn họ có thể tránh khỏi.
Chỉ là, nơi này cho dù có ong mật thu thập mật hoa, cũng không nên ngay lập tức xuất hiện nhiều ong mật vọt tới bọn họ như vậy a!
"A!"
Phượng Thanh Ca đau đớn hô lên một tiếng, chỉ thấy tay bị đốt một chút, ngay sau đó thân thể cũng xuất hiện tới 10 con ong mật rơi xuống, nàng sợ tới mức đột nhiên quất khắp người mình.
"Tránh ra! Mau tránh ra!"
Nhìn đàn ong mật cư nhiên chỉ vây quanh đốt một mình nàng, Mộ Dung Dật Hiên ngẩn ra một chút, vội vàng cởi áo ngoài ra và bao quanh người nàng, còn chưa đụng tới nàng, đã nghe thấy nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, cả người đột nhiên nhảy qua vài bước để tránh né đàn ong mật đang đuổi theo tới.
"Mộ Dung ca ca! Mộ Dung ca ca rất nhiều ong mật đốt ta, a!"
Nàng vừa kêu, vừa chạy vội, mà những con ong mật đó cũng đuổi sát ở sau người, đặc biệt phía trước nơi nàng xuyên qua có rất nhiều du khách. Mọi người cả kinh thét lên một tiếng chói tai, sôi nổi ôm đầu ngồi xuống. Nhưng lại phát hiện ra những con ong mật đó chỉ đuổi theo một mình Phượng Thanh Ca.
"Nàng có phải chạm vào thứ gì đó hay không? Vì sao lại đưa tới nhiều ong mật như vậy?"
"Nàng vừa rồi chạy qua nơi này, trên người có một mùi hương, có thể là đã dùng quá nhiều phấn hương."
"Bị nhiều ong mật đốt như vậy, khuôn mặt kia phỏng chừng sẽ bị sưng lên giống như đầu heo."
Du khách xung quanh vô luận là nam hay nữ đều khoanh tay đứng nhìn nhìn Phượng Thanh Ca chạy vội vào trong rừng đào. Một số nữ tử còn mang theo ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng.
Mọi người nhìn đám ong mật đuổi theo phía sau không bỏ, một số phi đến nhanh hơn và chích trên mặt nàng, đưa tới từng tiếng thét chói tai của nàng. Khi bọn họ nghĩ đến cảm giác đau đớn kia dừng lại ở trên chính người mình, thân thể cũng không tránh khỏi căng cứng.
"A! Mộ Dung ca ca...... Mộ Dung ca ca cứu ta......"
Mà lúc này Mộ Dung Dật Hiên cũng vì một màn đột ngột này làm cho có chút giật mình kinh ngạc, trong lúc nhất thời cũng là bó tay không có biện pháp.
Khi hắn chợt nhớ tới ong mật sợ lửa, lập tức vội vàng lấy ra mồi lửa và đang tính dùng lửa để xua đuổi chúng, lại thấy nàng thét lên chói tai, một đường chạy xa hơn trăm mét, bùm một tiếng nhảy vào trong một cái ao dùng để cung cấp nước tưới cho cây đào......
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
84 chương