Kha Tâm Nhã (柯心雅) đã bị sốc khi Quan Tập Lẫm đột nhiên xông tới. Bọn họ đều nói hắn đã chết, nàng cũng cho rằng hắn đã chết, cho nên khi nhìn thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, không phải là vui mừng, mà là cả kinh. "Ngươi, ngươi không phải đã chết hay sao?" Sắc mặt nàng tái nhợt, giọng nói có chút run rẩy nhìn hắn. Quan Tập Lẫm nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, chính mình cũng không biết vì sao lại chạy tới nơi này, có lẽ, chính vì không cam lòng, bởi vì hắn vẫn luôn xem nàng như nữ nhân của hắn. Tiểu Cửu từng hỏi hắn có phải đã yêu Kha Tâm Nhã hay không? Hắn nói cho nàng rằng chưa thực sự yêu, nhưng trong lòng vẫn có một chút thích, rốt cuộc, từ khi còn nhỏ đã biết sau khi nàng trưởng thành sẽ là nữ nhân của hắn, ánh mắt đối với nàng, thái độ đối với nàng, tự nhiên là không giống với người khác. Nhưng người hắn vẫn luôn cho rằng sẽ trở thành nữ nhân của hắn, hiện tại lại phải gả cho người khác, lại là gả cho đường huynh hắn, biến cố này, khiến lòng hắn thực sự không thoải mái. Tuy nhiên hiện tại, hắn chỉ muốn biết, có phải chính nàng nguyện ý hay không? Kha phụ cùng Kha mẫu nghe được tin tức đã vội vã đến đây, khi nhìn thấy thân ảnh nữ nhi trong viện, trong lòng lộp bộp một tiếng, sắc mặt khẽ biến. "Tập Lẫm?" Quan Tập Lẫm quay đầu lại, nhìn thấy hai vị cao niên của Kha phủ, khuôn mặt trầm xuống và nói: "Ta tới chỉ muốn nói một câu." Đang nói, không nhìn qua bọn họ, mà là nhìn chằm chằm Kha Tâm Nhã trước mặt. Thấy sắc mặt nữ nhi tái nhợt, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn. Kha mẫu đau lòng tiến lên ôm nàng vào trong ngực, có chút bất mãn trừng mắt nhìn Quan Tập Lẫm. "Ngươi làm gì vậy? Hôn ước giữa ngươi cùng tiểu Nhã nhà ta đã giải, tiểu Nhã gả cho ai thì liên quan gì tới ngươi đâu?" "Tập Lẫm a! Hôn ước của các ngươi là do người hai nhà Quan Kha sau khi thương nghị đã giải trừ, còn việc hôn nhân của tiểu Nhã cùng đường huynh ngươi cũng đã được trưởng bối Quan gia đồng ý." Kha phụ nhìn Quan Tập Lẫm, nói trong tiếng thở dài. Mặc dù hắn xuất thân từ hạt giống tốt, chỉ là đáng tiếc, không cha không mẹ, về địa vị ở Quan gia dù sao cũng kém so với đường huynh hắn. "Và ngươi cũng đồng ý sao?" Hắn vẫn nhìn về phía Kha Tâm Nhã, chấp nhất muốn có câu trả lời minh bạch. Tuy nhiên, khi thấy hắn một lần nữa ép hỏi nữ nhi của mình, Kha mẫu đã tức giận. "Nếu tiểu Nhã đồng ý thì như thế nào? Đi theo Quan Tập Nguyễn chẳng lẽ sẽ tệ hơn ở bên ngươi phải không? Ngươi cũng không nhìn xem chính ngươi có cái gì? Cha mẹ đều không có, địa vị ở Quan gia sao có thể so với Tập Nguyễn?" Ngôn ngữ của bà rất xảo quyệt, giọng điệu mang theo châm chọc, tiếp tục nói: "Nói cho ngươi cũng không có hại gì, cũng để cho ngươi hết hy vọng, trưởng bối Quan gia nói, ba tháng sau Quan gia sẽ tranh cử vị trí thiếu chủ, đến lúc đó Quan Tập Nguyễn nhất định sẽ thắng và trở thành thiếu chủ. Cứ như vậy, tiểu Nhã nhà ta sẽ chính là thiếu chủ phu nhân, tương lai chờ Tập Nguyễn trở thành gia chủ, sẽ chính là gia chủ phu nhân Quan gia, đi theo ngươi, thì có thể có cái gì?" Nghe lời bà ta nói xong, Quan Tập Lẫm không mở miệng nói gì, hắn chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Kha Tâm Nhã đang được mẫu thân nàng bảo hộ ở bên người, thật lâu sau, không nói lời nào mà cất bước rời đi. Kha phụ nhìn cánh tay không có sức lực rũ ở bên người hắn, có chút kinh ngạc: "Tay phải hắn vì sao lại giống như bị phế vậy?" Kha mẫu không để ý lắm nói: "Quản hắn nhiều như vậy làm gì, dù sao hắn và tiểu Nhã chúng ta về sau sẽ không có quan hệ gì nữa." "Ta về phòng trước." Kha Tâm Nhã nói, lập tức đi về phía trong phòng, nàng đóng cửa phòng lại và đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, nhìn một cây trâm gỗ trong hộp trang sức, nàng cầm lấy sau đó ném vào một cái giỏ ở góc phòng. "Lựa chọn của ta không sai, ta sẽ không hối hận, nhất định sẽ không hối hận!" Nàng vứt bỏ một chút khó chịu trong lòng, ánh mắt kiên định, bởi vì nàng biết cho dù Quan Tập Lẫm đối xử với nàng tốt bao nhiêu, nhưng vẫn không thể cho nàng những gì nàng muốn.