"Tiểu Cửu, lòng ta chính là đang khó chịu đây! Ngươi không an ủi ta thì thôi, còn chê cười ta." Hắn có chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn nàng, nhưng lại nhân tiếng cười của nàng mà khó chịu trong lòng đã tan đi không ít. "Không phải, ta đây không phải là chưa nhìn thấy qua một mặt như vậy của ngươi hay sao? Cảm thấy rất là mới lạ, hắc hắc." Xác thật là mới lạ, tuy rằng hắn lớn lên với khuôn mặt tuấn lãng, nhưng dáng người to lớn cơ hồ có thể so cùng eo hổ, một nam tử như vậy lúc này lại mang vẻ mặt ủy khuất, u oán giống như oán phụ khuê phòng, có thể không khiến nàng muốn cười hay sao? "Bất quá, cha mẹ ngươi đâu? Nếu như phụ thân ngươi đã đính hạ việc hôn nhân giúp ngươi, vậy thì hẳn là sẽ phản đối chuyện này đi?" Nàng có chút tò mò, hắn xảy ra chuyện chưa quá bao lâu? Những người đó liền cho rằng hắn thật sự đã chết? Nghe nói như thế, xấu hổ buồn bực trên mặt Quan Tập Lẫm tan đi, có chút ảm đạm: "Ta từ khi sinh ra chưa từng nhìn thấy nương ta, khi ta sáu tuổi thì phụ thân nghe được tin tức của nương ta nên đi ra ngoài tìm nàng, nhưng từ đó vẫn chưa từng quay về, cũng chưa từng truyền tin tức gì về tới Quan gia, người trong nhà đều nói rằng ông ấy đã chết." Hắn đi đến bên cạnh bàn đá, buông đồ xuống: "Nhưng ta không tin, trong lịch sử của Quan gia, thiên phú tu luyện của phụ thân ta là tốt nhất, ta không tin ông ấy đã chết, cho nên từ khi ta còn rất nhỏ đã lập hạ chí nguyện, nhất định ta phải nổi danh! Như vậy, chỉ cần phụ thân cùng mẫu thân ta còn sống, nhất định sẽ biết tới ta." Nhìn thần sắc nghiêm túc đầy quyết tâm của hắn, Phượng Cửu âm thầm gật gật đầu, cũng khó trách, tuy rằng tu vi huyền lực của hắn không cao lắm, nhưng sức bật lại rất cường đại, cơ bắp chân tay cũng phát triển rất tốt, nghĩ đến ngày thường chắc là đã khổ công không ít. "Ca, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được!" Nàng vỗ vỗ bờ vai của hắn cổ vũ: "Tu luyện thật tốt, thiên phú của ngươi cũng không thấp, tương lai nhất định sẽ siêu việt hơn phụ thân ngươi." Thanh âm rơi xuống, đáy mắt nàng xẹt qua một mạt u quang, cười nói: "Bất quá ca, nếu đường huynh ngươi muốn thành thân, ngươi dù sao cũng nên trở về chúc mừng một chút a! Bằng không cũng khó mà biện minh nổi." "A?" Hắn có chút khó hiểu nhìn nàng. "Ân, cứ như vậy đi! Ta sẽ đi cùng ngươi." Dù sao nơi này cũng không thể ở lại lâu hơn nữa, bằng không chờ người Hứa gia nhận được tin tức sẽ tới tìm phiền toái, hiện tại nàng còn chưa có đủ thực lực để đối phó với một gia tộc, tự nhiên phải giấu tài, hiểu được nên tránh khỏi mũi nhọn. Hơn nữa, Vân Nguyệt thành, nàng cũng muốn trở về nhìn xem. "Ngươi đợi lát nữa đi mua xe ngựa, ta đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay về." Nàng trở về trong phòng thay đổi một thân nam trang, sau khi mang mặt nạ lên liền đi ra ngoài. Quan Tập Lẫm kinh ngạc nhìn nàng thay đổi một thân giả dạng đi ra cửa, không hỏi gì, sau khi ăn vài thứ cũng đi ra cửa, trước tiên đi mua một xe ngựa thật tốt cho chuyến quay trở về. Khi Phượng Cửu đi vào chợ đen, nhìn thấy có một thiếu nữ hắc y thẳng eo quỳ cạnh cửa. Nàng liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt đen như mực, cùng với đôi mắt hơi rũ xuống. Nàng cất bước đi vào, cũng không chú ý nhiều đến thiếu nữ hắc y. Nhưng thật ra thiếu nữ hắc y ngay khi nàng đi qua bên người liền nâng đôi mắt lên. Đôi mắt vốn cao ngạo ảm đạm chợt hiện lên một tia ánh sáng, lóa mắt giống như sao trời đêm khuya nhìn chằm chằm thân ảnh màu đỏ đang đi vào bên trong. "Tôn giá phải rời khỏi đây?" Trong sương phòng, Đổng quản sự mang vẻ mặt sốt ruột: "Nhưng, những linh dược đó chúng ta còn chưa thu thập đầy đủ." "Vân Nguyệt thành không phải cũng có chợ đen các ngươi sao? Đến lúc đó các ngươi đem linh dược đưa đến nơi đó là được." Nàng thưởng thức chiếc thẻ mỏng trong tay, trong đó, chính là tiền bán đấu giá hai bình dược tề.