Trên đỉnh núi cách nơi này không xa, Mạch Trần vốn đã rời khỏi giáo đạo xử, bởi vì nghe được đám người Lữ đạo sư tới tìm Phượng Cửu lại không thấy, nói là kết giới được tăng cường, còn bày ra kết giới cách âm, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nên cũng đi tới xem một chút. Không ngờ, nhìn thấy viện trưởng cũng tới. Vì sao không phải thiếu niên kia thì không được? Chẳng lẽ thiếu niên này biết chữa bệnh?  Tầm mắt của hắn dời đi, nhìn vào nam tử đang mặc quần áo của Huyền viện, đây là Quan Tập Lẫm đại ca kết bái với thiếu niên kia sao? Nghe viện trưởng hỏi, hắn cũng lẳng lặng nhìn, nếu là đại ca của thiếu niên kia, thiếu niên có biết chữa bệnh hay không, có lẽ là hắn biết rất rõ, nếu hắn nói thiếu niên kia không biết, có lẽ cũng sẽ không đi phá kết giới kia. Có điều, mặc dù biết chữa bệnh, tình trạng của Lô đạo sư quá nghiêm trọng, hắn chỉ là một thiếu niên, sao có thể cứu được?  Dưới bóng cây, viện trưởng cũng không thúc giục, bình tĩnh nhìn Quan Tập Lẫm, đợi đáp án của hắn. Quan Tập Lẫm cũng nhìn ông, im lặng thật lâu, mới trầm giọng mở miệng: "So với chuyện nàng có biết y thuật hay không, ta cảm thấy viện trưởng càng quan tâm hơn là... Nàng sẽ cứu? Hay là không cứu?" Nghe nói như thế, trong lòng viện trưởng chấn động, ý tứ ẩn bên trong khiến trong lòng ông dâng lên sóng biển, kinh hãi không thôi.  Lời này của hắn, ông nghe rất rõ. Cùng với hỏi Phượng Cửu có biết y thuật hay không, bọn họ càng lo lắng chính là, hắn sẽ cứu Lô đạo sư hay không? Nếu hắn cứu, vậy hắn biết y thuật, nếu hắn không muốn cứu, hắn chỉ cần nói hắn không biết y thuật... Mà từ đầu tới cuối, bọn họ ai cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bọn họ chỉ biết hai ngày trước Phượng Cửu biết cơ thể của Lô đạo sư có chuyện, đầu tiên là bảo người đi gọi hắn qua, hơn nữa là Lữ đạo sư muốn phá vỡ kết giới gọi hắn đi qua, bây giờ ông còn tự mình đến đây muốn gọi hắn đi qua...  Bọn họ đều muốn tất cả những chuyện này trở thành điều đương nhiên, cho rằng vốn nên như vậy, trở thành bổn phận, trở thành... Chỉ cần một câu nói của bọn họ, một lời phân phó, Phượng Cửu không thể không tuân theo... Lập tức, ông liền suy nghĩ cẩn thận, đồng thời kinh hãi, cũng có rung động, nếu không có thanh niên trước mắt nhắc nhở, chỉ sợ, cho dù bọn họ phá mở kết giới, đánh thức Phượng Cửu, Phượng Cửu cũng chưa chắc sẽ ra tay cứu giúp. Nghĩ vậy, ông nhìn Quan Tập Lẫm thật sâu, chắp tay cúi mình vái chào: "Đa tạ."  Một tiếng đa tạ, đa tạ lời nhắc nhở của hắn, là lời của hắn đã làm ông thức tỉnh. Quan Tập Lẫm nhìn viện trưởng, hơi nghiêng người chỉ chịu ông bán lễ, đồng thời thi lễ lại: "Không dám." Mọi người xung quanh nhìn thấy viện trưởng lại cúi mình vái chào hướng người thanh niên ở dưới cây kia, nhao nhao khiếp sợ mở to đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy cảnh này không chân thật.  Trên đỉnh núi cách đó không xa, Mạch Trần nghe được lời nói của hai người, lúc này đôi mắt cũng khẽ động, hắn không rời đi, chỉ lặng lặng đứng ở đó nhìn động phủ, viện trưởng đứng nhìn dưới tàng cây, cũng không muốn phá vỡ kết giới. Cùng lúc đó, sau khi phó viện trở về giáo đạo xử, nghe theo lời nói của Lữ đạo sư, linh quang trong đầu lóe lên, trong lòng chấn động, nhớ lại lời đồn của Quỷ Y ở bên ngoài. Quỷ Y, quần áo màu đỏ, thiếu niên tuấn mỹ...  Lại nghĩ tới câu nói kia của hội trưởng chợ đen: Cứu người, cần gì bỏ gần tìm xa... Phó viện cảm thấy một tiếng vang nổ mạnh trong đầu, tựa như một tiếng sấm nổ tung trong đầu, nháy mắt trống rỗng. "Là hắn! Đúng là hắn! Thì ra là hắn!"  Vẻ mặt ông kích động, cơ thể không thể kiềm nén run rẩy, chỉ nghe thấy tiếng hô đầy vui vẻ và kích động của ông, bóng dáng chớp mắt như ánh sáng lao về phía động phủ của Phượng Cửu…