“Phượng, Phượng Cửu? Sao nàng lại đến đây?” Bạch Nhược Phi vừa nhìn thấy nàng, liền đứng lên, vốn dĩ thần sắc khẩn trương nay càng thêm khẩn trương hơn. “Ta đến để tìm Diệp Tinh.” Khóe môi nàng cong lên, nhìn về phía Diệp Tinh: “Ta tìm muội có việc.” Nghe vậy, Diệp Tinh đứng dậy cáo từ với Bạch Nhược Phi, đi về phía Phượng Cửu, sau khi theo nàng đi tới một chỗ không có người, mới hỏi: “Chúng ta không bắt cô ta đến chỗ giáo huấn sao?”  “Không cần không cần, ta có cách giải quyết tốt hơn.” Nàng cười híp mắt, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo nàng ta đến gần một chút. Thấy vậy, Diệp Tinh tiến lại gần, ghé đôi tai vào, vừa nghe Phượng Cửu nói nhỏ vừa gật gật đầu: “Ừ, ta biết rồi, vậy bây giờ ta đi ngay.” Nói xong liền xoay người rời đi. Không bao lâu, Phượng Cửu lại đi đến chỗ của Bạch Nhược Phi, trực tiếp điểm huyệt hôn mê rồi vác đi.  Bên ngoài cửa viện của Linh Viện, Bạch Nhược Phi hai tay bị trói lại treo ở giữa trụ cửa thạch hai chân cách đất một thước, cô ta đang hôn mê, bị treo đong đưa, dây thừng buộc hai tay phải chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, vì vậy, hai tay của cô ta bị xước đến chảy máu. “Đây không phải Bạch Nhược Phi hay di bên cạnh Diệp Tinh sao? Sao lại bị treo ở đây?” “Đúng là Bạch Nhược Phi rồi, sao cô ta lại hôn mê?”  “Là ai đã treo cô ta ở đây? Có phải cô ta đã đắc tội ai đó không?” Các học tử ở xung quanh Linh viện tụ tập càng ngày càng đông, người người đều chỉ chỉ ngón tay về phía Bạch Nhược Phí đang bị treo trên đó, nhưng không ai muốn qua đó đưa cô ta xuống. Cách đó không xa, thấy học tử tụ tập xung quanh rất đông, Phượng Cửu cong khóe môi, nhặt lên một hòn đá, giơ tay bắn ra, giải huyệt hôn mê cho cô ta, huyệt hôn mê vừa giải, chỉ thấy cô ta ợ một tiếng, trong lúc chưa kịp phản ứng viên đan dược mà Phượng Cửu bỏ ở trong miệng cô ta chớp mắt đã rơi xuống cổ họng.  “A!” Khôi phục ý thức, vết thương trên tay khiến cô ta thở ra một ngụm khí lạnh, cô ta giãy dụa muốn thoát, nhưng phát hiện ra mình đang ở trên cao, hai tay bị trói chặt một mình không cách nào gỡ được, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy xung quanh rất nhiều học tử, vì thế, cô ta liền cầu cứu. “Ai thả ta xuống với? Xin giúp ta, cắt đứt sợi dây thả ta xuống.”  “ngươi không phải bình thường hay đi theo Diệp Tinh sư tỷ sao? Sao lại bị trói ở đây? Ngươi đắc tội ai rồi phải không?” Một học tử lớn tiếng hỏi, tiến về phía trước muốn cởi trói, nhưng sau khi nghe thấy những lời nói này, toàn thân cứng đơ, cảm thấy có gì đó không đúng nhìn về phía nữ tử áo trắng đang bị treo ở trên. “Diệp Tinh? Đúng đúng đúng, ta và Diệp Tinh là tỷ muội tốt, chúng ta... Ai là tỷ muội tốt với cô ta chứ? Tên tiện nhân đó lúc nào cũng tỏ ra một bộ dạng thanh cao...” Vừa cất lời,  Bạch Nhược Phi hoảng hốt, sắc mặt bất chợt trắng bệt, nhưng không biết tại sao cô ta dường như có rất nhiều chuyện muốn nói ra, ngay cả bản thân muốn kiềm chế cũng không kiềm chế được, thậm chí, cô ta muốn ngậm miệng lại, nhưng không tự chủ lại mở miệng tiếp tục nói.  “Tên tiện nhân Diệp Tinh đó dựa vào cái gì để Âu Dương học trưởng thích chứ? Cô ta căn bản không đáng để Âu Dương học trưởng động lòng, mỗi khi ta nhìn thấy cô ta đều muốn xé nát bộ mặt thanh cao đó, chỉ tiếc không tìm được cơ hội, ha ha, cô ta chính là một kẻ ngốc, khi đi cùng ta đến dãy núi Vạn Thú ta cố ý dẫn dụ thánh thú ra truy sát cô ta, nhưng không ngờ mạng cô ta lớn không chết được, lại được tên Phượng Cửu non nớt đáng chết kia cứu, ha, giết không được thì ta sẽ hủy hoại cô ta, cô ta không phải rất thân với tên non nớt kia sao? Thế thì...”