Có lẽ bởi vì dung mạo của thiếu niên quá tuấn mỹ, ánh mắt lại mang theo tự tin nên Châu Huyên có chút không được tự nhiên, sắc mặt dần dần ửng hồng, mang theo sự thẹn thùng của nữ nhân. Dưới ánh mắt soi mói của thiếu niên, đôi mắt đẹp của nàng cụp xuống, trong lòng lại có chút khẩn trương. Phượng Cửu không hề chú ý đến thần sắc đang biến hóa của nàng, chỉ đang so sánh giữa Diệp Tinh và Châu Huyên một chút mà thôi, thật sự không có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó.  Huống chi nàng vốn là nữ tử, tuy thưởng thức mỹ nhân nhưng cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, thật sự không có ý nghĩ làm một tên dê xồm. Vì vậy, Phượng Cửu khẽ mỉm cười, xin lỗi: “Thật xin lỗi, lông vũ thất thải lưu ly này ta cũng rất thích, không có ý định nhượng lại.” Châu Huyên nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, kinh ngạc há hốc mồm, sau đó thấp giọng nỉ non: “Không sao cả, ta chỉ hỏi một chút mà thôi…”  Tên Cảnh học trưởng đứng giữa không trung nhìn thấy ánh mắt si mê của Châu Huyên dành cho thiếu niên đó thì lập tức khó chịu, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm Phượng Cửu, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo chút sát khí. Không thể phủ nhận, thiếu niên áo xanh này thật sự rất tuấn mỹ, cũng thuộc hàng hiếm thấy trong học viện, lúc trước hắn không cười thì thôi, nhưng vừa cười thì dung nhan lại như tỏa sáng rực rỡ, khó tránh đám nữ nhân xung quanh sẽ mê mẩn. Thiếu niên này, chỉ cần hắn nguyện ý thì hắn đúng là có tư cách làm cho nữ tử mê muội vì hắn.  Đám học sinh Huyền viện trúng dược nằm la liệt trên đất cũng trợn tròn hai mắt. Huyền viện đa số là nam tử, Châu Huyên là nữ thần trong mắt bọn họ, không ngờ một tên học sinh mới lại dám từ chối nàng. Sau khi bọn họ thấy hắn từ chối Châu Huyên xong lại nở nụ cười khiến Châu Huyên đỏ mặt thì vô cùng phẫn nộ. Đáng chết!  Chạy đến Huyền viện bọn họ ra oai, còn dùng dược để bọn họ nằm bẹp một đống ở đây thì cũng thôi đi, nhưng dám ở trước mặt nhiều người như vậy câu dẫn Châu học tỷ, coi như bọn họ không tồn tại thì đúng là khinh người quá đáng! “Ta đi trước!” Phượng Cửu cười híp mắt, liếc nhìn Châu Huyên một chút rồi mới rời đi. Lần này không ai ngăn cản, cũng không ai dám ngăn cản.  Mọi người đều nhìn thiếu niên áo xanh nghênh ngang rời đi, đám học sinh Huyền viện thì lại nằm la liệt dưới đất. Cả đường đi, đám học sinh của Huyền viện đều nhìn chằm chằm Phượng Cửu và lông vũ thất thải lưu ly bên hông nàng, vì vậy Phượng Cửu dứt khoát tháo lông vũ thất thải lưu ly xuống. “Chỉ là một chiếc lông vũ thôi mà, không phải chỉ là pháp khí thôi sao? Cả đám giống như hổ đói nhìn chằm chằm ta làm gì không biết nữa!”  Phượng Cửu lẩm bẩm, rẽ vào đường nhỏ mà đi, đến chỗ vắng vẻ mới lôi lông vũ thất thải lưu ly ra ngắm lại, sau đó biến hóa một chút rồi ngồi lên trên đó trở về Đan viện. Lúc nàng đổi bảo bối đã khiến cho toàn bộ học viện kinh động, sau đó lại im lặng biến mất khiến cho đám học sinh đó đều tưởng rằng nàng là học sinh của Dược viện.