“Hừ, ta hối hận rồi, đan viện cái gì cũng không có, ngay cả người cũng thật ít ỏi, đến cả một người để nói chuyện cũng không có cũng thôi đi, còn không nuôi ăn, chuyện này để gia gia và phụ thân biết được ta bị bỏ đói đến mức này, sẽ đau lòng biết bao?” Phượng Cửu vừa lẩm bẩm vừa ăn, giải quyết xong rồi ném xương ra phía sau, cầm lấy cái chân giò kia lên gặm. Có lẽ nhìn thấy thiếu niên phía dưới từng miếng từng miếng lớn khẩu vị thật ngon lành khiến bụng của Mạch Trần trên cây cũng kêu lên.  Thanh âm này không lớn nhưng vào lúc này lại có thể rõ ràng như vậy nhất là trong tai Phượng Cửu dưới tàng cây càng như tiếng sấm vậy, theo bản năng nàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy sợ đến mức chân giò trong tay rơi xuống đất, không nuốt nổi thức ăn trong miệng bị sặc một cái chợt ho khan. “Khụ khụ khụ khụ...” Nàng vỗ vỗ ngực đứng dậy vốn định mắng người thần không biết quỷ không hay trốn trên đó dọa người, nhưng vừa nghĩ lại những lời nói lúc nãy lập tức thấy chột dạ liền dần dần đè nén  lửa giận xuống nhếch miệng cười.  “Cái đó, ngươi cũng đói rồi chứ? Xuống đây cùng ăn, cùng ăn, thứ này ta có rất nhiều!” Mạch Trần trên cây nhìn thiếu niên dưới cây bối rối rồi lại tức giận ngay sau đó lại thấy chột dạ. Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích lại không xuống bên dưới vẫn yên lặng ngồi đó lẳng lặng nhìn nàng. Thấy người ta căn bản không phản ứng lại gì nàng ngượng ngùng cười, lại nói: “Ngươi là học sinh của linh viện à? Chúng ta đã gặp nhau ngoài học viện cũng là dưới tàng cây, đúng là duyên phận à!”  Đúng vậy, chẳng phải là một loại duyên phận sao? Nàng chạy tới nơi này ăn vụng lại còn bị người khác nhìn thấy, hơn nữa lại là một trích tiên nam tử thực lực rõ ràng là cao hơn nàng, ngay cả hắn đến đây lúc nào nàng cũng không biết, nghĩ tới mình lúc trước lại lấy đồ trong không gian ra dưới mắt hắn không khỏi chột dạ trong lòng. Chắc là hắn không phát hiện ra không gian của nàng không giống như không gian bình thường. Thời gian như dừng lại, Phượng Cửu dưới tàng cây cười đến khuôn mặt cứng đờ cũng không thấy người trên cây có chút phản ứng gì, mãi một hồi lâu sau lúc nàng đang nghĩ có nên lấy một ít đồ trực tiếp nhảy lên đưa cho hắn không thì thấy trích tiên áo trắng trên cây kia nhẹ nhàng nhảy xuống vững vàng đáp xuống đất đứng ngay trước mặt nàng.  Thấy vậy mắt nàng sáng lên, vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh những thức ăn trên bãi cỏ đó: “Ngồi ngồi ngồi, ngươi ngồi đây, ta múc cho ngươi ít canh, hương vị của món canh này rất ngon ta nghe mấy người trong nhà bếp nói là chuẩn bị cho Mạch Trần công tử gì đó, ta vừa uống một chén, thực sự rất ngon.” Nàng vừa nói vừa hưng phấn múc cho hắn một chén canh sau đó ân cần bưng hai tay đến trước mặt hắn, nhưng, khi nhìn thấy trích tiên áo trắng đang ngồi trên bãi cỏ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy hai vết bẩn nhờn nhờn trên áo trắng của hắn, nàng lập tức cứng đờ nụ cười có chút ngại ngùng. “Cái đó, cái này, ta không phải cố ý, ta chỉ là quá kích động.”  Đúng, đúng là quá kích động rồi, ăn vụng bị bắt gặp, sao cũng phải lôi kéo người này vào bằng được như thế chính là đồng bọn, nàng không tin là sau khi uống chén canh này hắn sẽ đem chuyện hôm nay nhìn thấy nói ra. Nhưng mà thấy hắn nhìn lên vết bẩn trên áo rất lâu nàng lại liếc mắt lên dấu tay trên vai kia cuối nàng nàng nhịn không được nói: “Nếu không thế này đi! Ngươi uống canh trước đi, cái áo choàng này lát nữa ngươi cởi ra để ta giặt sạch.”