Ôm đầu chạy như chuột rất buồn cười trên đường, trầm tư chau mày ngồi trong đình viện của khách trạm, trên bàn rượu thì tùy tý chân thành, cử chỉ thong dong quý phái, khiến hắn không thể hình dung rốt cuộc tên thiếu niên kia là một người như thế nào? Nhưng, điều duy nhất hắn có thể khẳng định, vị thiếu niên này, là người duy nhất hắn hâm mộ sau khi đến thành Tinh Vân, cũng là người đầu tiên khiến hắn muốn ngỏ lời kết giao. “Phượng tiểu đệ, đệ quen biết với người đó sao?”  Trong lúc nói chuyện, Tiêu Diệc Hàn ra tín hiệu, ánh mắt nhìn vào người nam tử toàn thân ướt đẫm, thấy đối phương thê thảm như vậy, đôi mắt sau khi nhìn tiểu Cửu xong liền vội vàng đổi hướng, nhưng lại không nhịn được mà nhìn lại, thật sự rất kỳ lạ. Phượng Cửu nhìn hắn liếc mắt, liền thấy hắn vội vã hướng mắt đi nhanh chân đi về phòng của hắn, không bao lâu, sau khi thay một bộ y phục sạch sẽ đi ra, khi xuống lầu, bước chân ngừng lại, còn hướng về phía nàng chắp tay hành lễ, lại vội vàng rời đi. “Không quen biết.” Nàng chậm rãi nói.  Thấy hắn cũng không ăn nữa, thế là, Tiêu Diệc Hàn gọi tiểu nhị tới thanh toán, cùng Phượng Cửu đi ra khỏi cửa khách trạm, vừa nói: “Phượng tiểu đệ, bây giờ còn sớm, chúng ta đi chợ đen xem vài trận đấu được không?” “Nghe nói trận đấu ở chợ đen là khốc liệt nhất, ta sớm đã muốn đi xem thử.” “Ha ha ha, vậy đi thôi.” Hắn cười to, cùng Phượng Cửu đi đến chợ đen  Vào chợ đen không cần tiền, vào đấu trường xem quyết đấu thì phải trả tiền, thế là, lúc Tiêu Diệc Hàn đang định trả tiền, Phượng Cửu đã đưa trước, trong lúc hắn ra vẻ ngạc nhiên, Phượng cửu cười đi vào. Thấy vậy, Tiêu Diệc Hàn mỉm cười, cũng đi vào trong, vừa bước vào đấu trường, lập tức cảm nhận được bầu không khí trong này khác với bên ngoài. Ngoài những người khách ngồi xung quanh bốn phía nhiệt liệt hô hào cổ vũ ra, ẩn trong đó, còn có một mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, trên chiến đài hai người lấy chiến ý và khí tức, tạo nên chiến trường, chiến đấu công kích khốc liệt đi cùng với máu và mồ hôi, khiến toàn bộ người trong đấu trường nhiệt huyết dâng trào.  Dưới sự hướng dẫn của người dẫn đường hai người họ đi tới ngồi xuống vị trí trước mặt, quan sát cuộc chiến trên chiến đài. “Hai vị công tử, có muốn đặt cược không? Bây giờ vẫn còn có thể cược được.” Một người đàn ông trung niên bưng một cái khay tới hỏi. Phượng Cửu nhìn nhìn chiếc khay, bên trên để hai tấm bảng một đen một đỏ, ghi chú tiền cược thấp nhất là một trăm đồng bạc.  “Năm trăm đồng bạc, cược bên đỏ thắng.” Tiêu Diệc Hàn nói với người đàn ông trung niên, sau đó nhìn Phượng Cửu. Phượng Cửu lắc đầu, cười nói: “Ta không biết chơi cái này.” Thế là, trong lúc người đàn ông trung niên kia lui xuống, sai người đưa lên hai ly trà là một phần bánh ngọt cho hai người ngồi ở hàng ghế đầu.  Trên đài mồ hôi hòa với máu, dưới đài vui mừng không thôi, nhìn thấy hai người họ bị đánh tới sưng cả mặt mũi, bị gãy xương tay, ánh mắt Phượng Cửu nặng nề. Đây là đem sinh mạng ra liều mà, dùng máu và mồ hôi kiếm mới kiếm được một chút tiền số tiền nhỏ đến tội nghiệp. Vang lên bên tai chính là tiếng cổ vũ của những người xung quanh, trên đài phun ra là máu tươi, nhìn thấy trên dưới đối lập mãnh liệt như vậy, tâm tình của càng lúc càng nặng nề.  “Tiêu huynh cứ xem, ta đi làm chút việc.” Nàng đứng lên, nói một tiếng, tìm một người của chợ đen dẫn đường đi tìm người quản chuyện ở đây, dự định hỏi xem ở chợ đêm này có tin tức của ca ca nàng hay không. Tiêu Diệc Hàn thấy nàng cất bước rời đi, trong nháy mắt ánh mắt nặng nề của thiếu niên đó lọt vào mắt hắn, làm hắn cho chút ngạc nhiên.