Phượng cửu sau khi tắm rửa tiền đi vào không gian, trong không gian ngoài tiểu Hỏa Phượng ra còn có Thôn Vân thú
Sau khi Thôn Vân thú bị Phượng Cửu bỏ vào trong không gian làm bạn cùng tiểu Hỏa Phượng, vốn dĩ tính khí kiêu ngạo đã bị mài mòn hết rồi, ở trước mặt Thượng Cổ thần thú, mặc dù nó đã được thăng tiến thành thần thú, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn làm một con thú cưng.
Vào trong không gian lúc Phượng Cửu nhìn thấy tiểu Hỏa Phượng đang tu luyện, có chút kinh ngạc, con vật nhỏ này tại sao đột nhiên ngoan ngoãn tu luyện rồi,? Nàng còn tưởng hắn sẽ ở trong này gặm nhân sâm chứ! Thật không ngờ lần này không cần nàng nhắc, tự mình lại ở trong không gian tu luyện.
Thấy vậy, nàng khoanh chân ngồi xuống, liếc mắt nhìn Thôn Vân thú đang nằm ở bên cạnh một cái, vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
Thôn Vân thú vừa thấy, vội vàng đứng lên đi tới, nũng nịu đi đến trước mặt nàng.
“Ở trong này bị tiểu Hỏa ức hiếp rồi sao?” Nàng vuốt bộ lông rối bù của Thôn Vân thú và hỏi.
Thôn Vân thú vừa nghe, nhìn về phía bóng dáng nho nhỏ đang tu luyện kia, mới mở miệng nói: “Chủ nhân, ta có thể ra ngoài làm bạn với lão Bạch không?” Ở trong này tuy linh lực đầy đủ, nhưng Thượng Cổ thần thú đó đang ở trong này, áp lực quá lớn, nó vẫn luôn lo sợ rằng mình tu luyện không được tốt.
Nghe vậy, Phượng Cửu nhìn nó liếc mắt: “Lão Bạch vừa mới gây họa, nếu như ngươi ra ngoài đó, hai ngươi cùng nhau thì phiền phức càng nhiều.” Vừa nói, nàng đứng lên, nói: “Tu luyện cho tốt vào!”
Vì để không cho nó nói nữa, Phượng Cửu trực tiếp ra ngoài không gian, thở nhẹ nhàng lắc lắc đầu, than nhẹ: “ Bọn chúng thật không thể khiến người ta yên tâm được mà.”
Nàng cũng không ra khỏi phòng, mà nằm trong phòng ngủ một giấc, cho đến khi trời chập tối mới ra khỏi cửa của khách trạm, dựa theo bản đồ đi dạo một vòng, mãi đến trời tối mới về khách trạm nghỉ ngơi.
Chỉ là, sau khi trở về nàng không ngủ, mà khoanh chân ở trên giường tu luyện, nhưng khi nàng vận linh khí chuyển động hơi thở thì phát hiện linh khí của nàng đang biến mất rất nhanh, giống như bị thứ gì đó hấp thụ vậy, linh lực không còn cách nào ngưng tụ lại.
“Sao lại như vậy?”
Sắc mặt nàng thay đổi, chau mày, không tin tiếp tục vận linh lực, nhưng thử mấy lần, linh lực trong cơ thể nàng cũng không thể nào ngưng tụ, đừng nói đến việc chuyển động trong cơ thể.
Vì vậy, nàng trực tiếp đi vào không gian, khoanh chân an vị tu luyện, nhưng trong lúc đang hấp thụ linh lực của không gian vào trong cơ thể, thì đột nhiên lại biến mất một cách kỳ lạ, liên tiếp thử lại nhiều lần, cũng không có kết quả.
“Tại sao lại như vậy?”
Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, liền tự mình bắt mạch, nhưng lại không có vấn đề gì, hơn nữa nàng thử sử dụng huyền lực, huyền lực cũng có thể ngưng tụ, chỉ có linh lực vừa vào cơ thể liền giống như bị thứ gì đó hấp thụ, giống như một động không đáy, biến mất không một dấu vết.
“Chẳng lẽ là đan điền? Nhưng cũng không nên như vậy chứ!”
Nàng lẩm bẩm, cố gắng tịnh tâm lại, sau khi ổn định hơi thở, nàng thả lỏng toàn thân nhắm mắt lại, lấy nguyên thần thăm dò đan điền ở đâu trong cơ thể nàng.
Nhưng sau khi nàng thấy được đan điền của bản thân, nàng không kìm nổi kinh ngạc mở mắt, nàng không thể tin được.
“Sao lại thế? Tại sao lại là hạt Thanh Liên?”
Ở ngoài đan điền của nàng, còn có một hạt sen màu xanh nằm ở đó, nàng liền nhận ra đó là hạt sen màu xanh ở trong bát cháo mà một ông lão đã mang cho nàng ăn ở thung lũng đào hoa ngày hôm đó.
Lúc đó nàng còn cố gắng cắn nát, nhưng cuối cùng cắn làm sao cũng không nát được, vì hạt sen đó tỏa ra một mùi thơm rất nồng, nàng không muốn lãng phí nên trực tiếp nuốt nó đi, ai biết được, hạt sen này vốn nên được tiêu hóa từ lâu rồi, giờ lại xuất hiện ở trong đan điền chứ!
Truyện khác cùng thể loại
257 chương
71 chương
64 chương
69 chương
10 chương