Ông lão ngẩng lên liếc nhìn nàng rồi đứng dậy đi vào trong bếp, không lâu sau thì bưng một chén cháo đi ra, để xuống trước mặt ông rồi lại đẩy chút đồ ăn vặt trước mặt mình ra, cũng chẳng nói gì khác mà lại tiếp tục cắm đầu vào ăn.
Phượng Cửu thấy vậy có chút ngạc nhiên, đi lên phía trước rồi ngồi xuống, nhìn bát cháo trước mặt có vẻ là cháo trắng nhưng ở giữa lại thả vào vài viên hạt sen màu xanh khiến cho bát cháo tỏa ra hương sen thơm lừng: “Cho ta sao?”
Ông lão cũng không đáp lại, Phượng Cửu cũng không đợi ông trả lời liền cầm thìa lên ăn hai thìa cháo, lúc nàng múc viên hạt sen màu xanh kia lên nhìn đi nhìn lại rồi hỏi: “Hạt sen này vẫn chưa chín đúng không? Tại sao lại có mùi hương sen nồng đậm đến vậy?”
Vừa nói nàng vừa đút viên hạt sen màu xanh kia vào miệng nhai nhưng lại nhăn mày: “Quả nhiên là chưa chín hơn nữa còn rất cứng, cắn mãi không ra!”
Nàng nhai nó trong miệng một lúc nhưng thực sự vẫn không vỡ ra được, nhưng mùi vị của hạt sen này thực sự rất nồng, vì thế lại thấy lông mày nàng dãn ra cười nói: “Thơm quá, không nhai được vậy thì nuốt luôn vậy! Không được lãng phí!”
Nghe vậy, ông lão ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy nàng nuốt luôn hạt sen vào bụng nên ánh mắt hơi di chuyển, cũng chẳng nói gì mà lại tiếp tục ăn bát cháo trước mặt ông.
Phượng Cửu mò đi mò lại trong chén cháo rồi hỏi: “Sao lại chỉ có một viên hạt sen thôi vậy?” Tuy viên hạt sen này nhai mãi không vỡ nhưng trong bát cháo này lại chỉ bỏ vào có một hạt, vậy chẳng phải quá ít hay sao? Nàng còn muốn ăn thêm mấy viên nữa!
Ông lão múc thìa cháo trong tay ngừng lại một lát nhưng cũng chẳng ngẩng đầu lên nói: “Một viên là đủ rồi!”
Vừa nói ông vừa ăn nốt bát cháo kia xong rồi thu dọn đồ ăn ở trước mặt của mình lại, sau đó quay người đi vào bếp, không lâu sau lại đi ra nhưng cũng chẳng nói lời nào mà đi luôn.
Phượng Cửu chống cằm nhìn bóng dáng ông lão kia đi xa dần rồi lại khẽ lại tựa như nỉ non khẽ líu ríu hỏi: “Bây giờ mới là tháng ba vậy mà đã có hạt sen rồi sao? Có điều, mùi của viên hạt sen này lại thơm đến vậy, thật sự không biết nó là giống gì?”
Nàng lại ăn thêm vài muỗng cháo nữa, hạt sen vừa đưa vào miệng đã tỏa hương khắp đầu lưỡi, dư vị còn vương mãi trong miệng.
Sau khi ăn no xong nàng lại quay lại phòng để tu luyện, chuyện nàng nuốt thẳng viên hạt sen xanh thơm nồng tỏa ra kia cũng bị lãng quên rất nhanh, bởi vì cùng với thời gian qua đi thì ngày chiêu sinh của học viện Tinh Vân cũng đến gần.
Hôm nay sau khi nàng căn dặn mấy con quỷ tu ở trong thung lũng Đào Hoa một vài chuyện xong thì lại dặn dò ông lão quét dọn kia một chút, đại ý là nàng phải đi đến học viện Lục Tinh Tinh Vân của nước Thanh Đằng tu hành tập luyện, trong thời gian ngắn sẽ không quay về nên bảo bọn họ chăm sóc tốt cho nơi này rồi trở về hoàng cung.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, nàng cùng với người nhà nói chuyện một chút trong đại điện rồi nghe bọn họ căn dặn.
“Tiểu Cửu, lần này con đi ra ngoài không mang người đi cùng hay sao? Một mình đi đến học viện Lục Tinh mà bên cạnh lại không có người đi cùng thì làm sao mà được! Nếu không để ta điều Lãnh Sương từ Phượng vệ doanh trở về đi cùng với con đi!”
“Không cần, không cần đâu, để nàng ấy ở lại Phượng vệ doanh tu luyện đi, lần này con đến học viện một mình là được rồi, đến nơi sẽ có sắp xếp cả thôi.” Nàng cười rồi xua tay nói: “Nếu như có chuyện gì thì viết thư cho con!”
“Tập Lẫm gừi thư về nói nó ở bên ngoài đi theo dong binh, đến lúc đó sẽ đến thẳng học viện Tinh Vân bên kia nên không về nữa, vậy lần này con đi không phải là đi một mình hay sao?” Lão thái gia nhìn nàng có chút không yên tâm.
Tuy nói thực lực của nàng giỏi nhưng người của học viện Tinh Vân kia cũng là những người tài giỏi đến từ các nước, thiên phú của mỗi người đều khiến người ta kinh sợ, một mình nàng đi không có ai chăm sóc thì làm sao được cơ chứ?
Phượng Cửu khẽ cười rồi đứng dậy đi đến trước cửa đại điện, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía xa kia rồi nhẹ giọng nói: “Sao lại không được? Đây chỉ là bước đầu tiên con đi ra ngoài thôi mà!”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
178 chương
80 chương
75 chương
79 chương