Tiểu tử kia vốn không nghĩ vậy, bản thân hắn vốn thuộc mệnh hỏa, rượu có tính nóng, nhân sâm lại là vật bổ sung nguyên khí, nếu như là người khác chắc chắn không chịu nổi sự kết hợp này, nhưng đối với hắn tuyệt đối không thành vấn đề, chẳng qua là ngọn lửa trong người hắn dâng cao lên một chút mà thôi. “Chủ tử, đây là tư liệu.” Lãnh Sương đi ra, đem đồ để trước mặt nàng, liết mắt nhìn Tiểu Hỏa Phượng một cái, sau đó lùi về một bên. Phượng Cửu vừa ăn vừa lật xem tư liệu, ngoài tư liệu về người còn có cả bức họa của người đó trên tư liệu, vì vậy, nàng vừa lướt mắt là biết rõ trên tài liệu nhắc đến là những người nào.  Thời gian dùng bữa ước chừng khoảng một canh giờ, sau khi đem tư liệu đã xem xong đưa cho Lãnh Sương, liền hỏi: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa? Gọi thêm mấy người bọn họ, cùng ta tiến cung.” “Đã chuẩn bị xong, bọn họ đang ở ngoài chờ lệnh.” “Ừ.” Nàng đáp lại một tiếng, nắm tay Tiểu Hỏa Phượng đi ra ngoài.  Ra tới bên ngoài, khi La Vũ và đám người bên ngoài nhìn thấy Tiểu Hỏa Phượng thì thần sắc hơi thay đổi, tiểu tử này trước đây bọn họ có gặp qua một lần, đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên không thấy, không ngờ bây giờ lại xuất hiện ở trong phủ. “Tham kiến chủ tử.” Tám người họ lấy lại tinh thần cung kính hành lễ. Phượng Cửu liếc mắt một cái, dặn dò: “Sau khi tiến cung các người đi tiếp quản Phượng vệ, phân chia mỗi tiểu đội đi tuần trong cung, trong khoảng thời gian này, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”  “Vâng.” Mấy người đáp xong lập tức nhìn thấy nàng đưa tiểu tử mập kia lên xe ngựa, lúc này bọn họ mới đi bên cạnh, theo xe ngựa tiến về phía hoàng cung. Mà trong hoàng cung lúc này, các quốc chủ và các hoàng tử của mỗi nước nhỏ bên cạnh đều vào ở trong cung điện, ở đây họ được đi lại tự do, vì vậy, trong các đình hòn non bộ hoặc giữa các hoa viên, thường thấy có rất nhiều hoàng tử trẻ tuổi tụ tập cùng nhau.  Uống trà, thưởng thức rượu, ngắm hoa, đề tài được các hoàng tử nhắc tới nhiều nhất chính là các cô nương xinh đẹp, nhưng gần đây, đề tài được nhắc đến nhiều nhất là về công chúa của Phượng Hoàng, Phượng Thanh Ca. “Nghe nói dung nhan của công chúa Phượng Hoàng sắc nước khuynh thành, tuyệt thế vô song, nhưng tiếc thay, nàng ấy không ở trong cung mà lại ở trong Phượng Phủ. Chúng ta đến ở trong cung đã lâu nhưng vẫn chưa được gặp mặt công chúa, thật muốn biết, nàng ấy có xinh đẹp giống bên ngoài người ta vẫn đồn hay không?” “Theo bổn hoàng tử được biết, nàng ta không những tuyệt mỹ vô song mà thủ đoạn và khí thế còn rất phi phàm, khi chưa trở thành công chúa, đã dám ngang nhiên cự tuyệt sự cầu hôn của thái tử Thanh Đằng quốc, tính tình dứt khoát này không phải nữ tử nào cũng có được, đã đến đây rồi, bổn hoàng tử thật sự rất muốn được diện kiến công chúa này...”  Một tên nam nhân áo hoa vừa vuốt vuốt cái ly trên tay vừa từ tốn nói. Đôi mắt hoa đào lóe lên tia sáng như mắt sói, một tia hứng thú xẹt qua trong mắt hắn, trên mặt cũng hiện lên một cảm giác hứng thú khó tả. “Đúng, thật sự muốn được gặp mặt nàng ta, nhưng cũng không gấp, ngày đại hôn của Thái thượng hoàng chắc chắn nàng ta sẽ xuất hiện.”  Một tên hoàng tử khác nói, so với tên hoàng tử có ánh mắt đào hoa như nữ tử kia thì hoàng tử này lại có bộ dáng cường tráng, khoan hãy nói đến tướng mạo, chỉ cần thân thể lưng hổ vai gấu kia đã khiến người khác cảm giác có một luồng sức mạnh đang bùng phát rồi. “Ở trong cung này nhàn rỗi cũng không có việc gì, hay là chúng ta kết giao xuất cung du ngoạn đi?” Một tên hoàng tử trong số đó nhìn những tên khác đề nghị. Một người trong số đó đang muốn gật đầu, thì thấy cách đó không xa có một bóng dáng đi qua, ánh mắt liền sáng lên.