"Ân, có thể, dù sao hãy rời khỏi nơi này trước rồi nói." Hiện tại đối với nàng mà nói, đi đâu trước cũng đều giống nhau. Vì thế, nói đi là đi, hai người ra liền hướng phương hướng trấn Thạch Lâm mà đi. ....... Hai ngày sau, trấn Thạch Lâm. Quần áo trên người Quan Tập Lẫm đã rách nát còn mang theo vết máu, vốn là trắng sạch đã biến thành từng khối từng khối đen ngòm, hơn nữa cánh tay vạm vỡ, thoạt nhìn thật đúng là không khác gì người rừng. Ngay cả bạch y trên người Phượng Cửu cũng đã biến thành màu xám, trên mặt lại được bôi nước thuốc, thoạt nhìn cả người dơ bẩn, thật đúng là so với ăn mày không có khác biệt gì. Hai người cứ như vậy đi vào trấn Thạch Lâm, tự nhiên đón nhận không ít ánh mắt khinh thị cùng chán ghét, ngay cả những người khi đi ngang qua bọn đều tận lực tránh xa chút, phòng ngừa bị bọn họ đụng vào. "Không khí trong trấn thật là khác biệt a!" Phượng Cửu hít một hơi thật sâu, liền ngửi đến các mùi hương của đủ loại thức ăn tràn ngập trong không khí. "Tiểu Cửu, chúng ta hãy đổi một thân quần áo trước rồi lại nói, bằng không các khách điếm đều sẽ không cho chúng ta đi vào." Quan Tập Lẫm vừa kéo quần áo rách nát trên người vừa nói. "Ân, vậy tìm xem gần đây có tiệm quần áo nào không." Nàng vừa nói vừa nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại một chỗ, lôi kéo Quan Tập Lẫm hướng bên kia đi đến: "Ở bên kia, nơi đó có một cái." "Chờ đã." Hắn vội vàng kéo nàng lại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Cửu, chúng ta có tiền sao? Không có tiền mua quần áo như thế nào?" Nghe vậy, trán nàng xẹt qua vài đạo hắc tuyến: "Sao lại không có tiền? Yên tâm, ta có." Đang nói, giơ giơ túi bên hông: "Đi thôi! Đừng nói một bộ, mười bộ cũng không có vấn đề gì." Sau khi nghe nàng nói có tiền, Quan Tập Lẫm nhếch miệng nở nụ cười, hai người lúc này mới cùng nhau đi đến tiệm quần áo. "Ca, ngươi mặc cái này đi! Cái này rất hợp với ngươi." Nàng cầm lấy một bộ quần áo màu đen, kết cấu cũng không tệ lắm, để hắn đi thử. "Được, vậy lấy cái này." Hắn hoàn toàn không có ý kiến, nhận lấy quần áo đi vào bên trong, không lâu sau, thay xong thì đi ra, thấy nàng đang chọn nam trang, liền nói: "Tiểu Cửu, ngươi chọn nam trang để làm gì? Chúng ta hiện tại đều đã trở lại trấn, ngươi đừng mặc nam trang nữa, mặc váy, nữ hài tử nên mặc váy mới đẹp." Bởi vì khi hắn ở gia tộc, những nữ hài tử đều rất thích mặc váy, một khi đi mua lại còn mua một lúc hơn mười bộ, cho nên hắn nghĩ, muội muội hắn cũng nên mặc váy, không nên lúc nào cũng giống như một tiểu khất cái. "Nam trang thuận tiện." Nàng nói, đang định đưa ra vài bộ nam trang đã chọn cho chưởng quầy, thì thấy hắn kéo nàng đến bên phía y phục của nữ, sau đó gọi chưởng quầy: "Ngươi tới, giúp ta đem cái này cái này còn có những bộ kia đều lấy hết cho muội muội ta." Thấy vậy, Phượng Cửu có chút dở khóc dở cười, bất quá ngẫm nghĩ lại cũng thấy không sao, hiện tại đang ở trên trấn, không cần ăn mặc giống như khất cái, vậy nàng đổi qua nữ trang thì như thế nào? "Đem mấy bộ màu đỏ lấy cho ta đi!" Nàng nói với chưởng quầy một bên. "Được được được." Chưởng quầy vẫn không nhận ra rằng tiểu khất cái cư nhiên là một vị cô nương, bất quá vẫn vội vàng lấy mấy bộ váy áo màu đỏ đưa qua. "Có khăn che mặt không? Lại cho ta mấy cái khăn che mặt màu đỏ." Nàng vừa nói, vừa chọn thêm mấy bộ cho Quan Tập Lẫm, lúc này mới lấy bạc ra: "Tính tiền." "Tiểu Cửu, ngươi không thay sao?" Nàng cười cười, nói: "Ngươi đã thay quần áo mới là tốt rồi, ta cũng không rách nát lắm mà chỉ dơ bẩn thôi, đợi lát nữa trước tìm khách điếm tắm rửa xong rồi thay, bằng không mặc bộ đồ mới vào sẽ cảm thấy không thoải mái." "Ân, điều này cũng đúng." Hắn gật gật đầu, lúc này mới cùng nàng tìm một khách điếm gần đó. "Tiểu Cửu, ngươi đi vào tắm gội trước, ca trông cửa giúp ngươi." Bên ngoài phòng khách, Quan Tập Lẫm bước lên một bước định đứng làm thần giữ cửa. Nhìn thấy tư thế của hắn, Phượng Cửu nhịn không được cười lên một tiếng: "Không cần, nơi này là khách điếm, ta chỉ cần đóng cửa phòng lại là được không cần ngươi giúp ta trông cửa, ngươi cũng đi tắm đi! Bụng ta chính là đang đói đây! Chờ lát nữa chúng ta đi ra ngoài tìm đồ ăn." Đang nói, đẩy hắn qua gian phòng cách vách. Nghe nàng nói đói, Quan Tập Lẫm đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, ngươi nhớ rõ phải đóng cửa lại, ta tắm xong sẽ tới nơi này chờ ngươi." "Ân." Nàng lên tiếng, lúc này mới xoay người vào trong phòng, đóng cửa phòng lại đi vào phòng bên đã được chuẩn bị nước. Có lẽ là lần đầu tiên đảm nhận vai trò huynh trưởng, Quan Tập Lẫm đã trông chừng Phượng Cửu tương đối khẩn trương, đặc biệt sau khi biết nàng là nữ, càng thêm cẩn thận. Sau khi vội vàng tắm rửa rồi mặc quần áo xong hắn liền ra khỏi phòng, đi đến bên ngoài cửa gian phòng cách vách trông chừng, khiến cho không ít khách vãng lai trú ngụ nơi đây dùng ánh mắt quái dị đánh giá hắn. Thời gian Phượng Cửu tắm gội cũng không ngắn, ước chừng nửa canh giờ (1h) cửa phòng mới được mở ra từ bên trong. Khi Quan Tập Lẫm đang canh giữ cửa nghe được tiếng mở cửa phía sau liền nhanh chóng xoay người nhìn lại, hai mắt không tránh khỏi mở ra thật lớn, trong mắt kinh diễm cùng không thể tin nổi hiện lên trên mặt. "Tiểu, Tiểu Cửu?" "Ân." Phượng Cửu lên tiếng, dưới khăn che mặt màu đỏ nàng khẽ nhếch khóe môi, hiện lên một nụ cười. Tuy rằng dung nhan đã bị hủy, nhưng, dáng người nàng vẫn rất hấp dẫn, những đường cong dài và mảnh dẻ rất xứng với một bộ váy áo màu đỏ đường hoàng, giống như ánh mặt trời rạng rỡ, đẹp đến nỗi khiến người không dám nhìn thẳng. Khăn che mặt màu đỏ che khuất dung nhan càng khiến nàng tăng thêm một tầng thần bí, làm cả người nàng tản ra một loại cảm giác thần bí, dẫn tới nhân tâm đều khao khát được đánh cắp vẻ đẹp tiềm ẩn phía dưới, nhưng lại không cách nào nhìn thấy dung nhan dưới lớp khăn che mặt. Một bộ hồng y* mặc ở trên người nàng, quyến rũ mê hoặc, nhưng cũng tùy ý đường hoàng, đặc biệt là trên người nàng tản ra một loại hơi thở lạnh lùng ngạo mạn như hồng mai trong tuyết, không giống như nữ tử khuê các yêu kiều nhu nhược, ngược lại là một loại hơi thở tôn quý của vị thượng giả vốn đã có sẵn từ khi sinh ra. *Một bộ hồng y (一袭红衣):Hồng trong đỏ hồng (红 tuỳ trong văn cảnh nó sẽ có nghĩa là màu đỏ hoặc màu hồng); 衣: y nghĩa là y phục. Nhìn mỹ nhân hồng y trước mặt, Quan Tập Lẫm ngốc nửa ngày đều nói không nên lời, hắn chỉ cảm thấy tiểu muội của hắn đẹp đến không thể tưởng tượng...... Nhìn thấy mái tóc nhu thuận ở sau người nàng, chỉ dùng một dải lụa hồng lỏng lẻo buộc lên, vài sợi tóc buông xuống gương mặt, càng làm tăng thêm quyến rũ mị hoặc của nàng, lúc này lộ ở bên ngoài khăn che mặt màu đỏ là một đôi mắt mang ý cười, ánh mắt phát ra sự tự tin cao ngạo...... Nàng như vậy, thật sự làm hắn rất khó nghĩ đến tiểu ăn mày dơ bẩn ban đầu là cùng một người. "Tiểu Cửu, ngươi rất đẹp, tiên nữ cũng không đẹp như ngươi, hắc hắc hắc......" Hắn cười khúc khích, nghĩ đến mỹ nữ lớn lên như vậy chính là muội muội hắn, trong lòng hắn tức khắc tràn lên một cảm giác kiêu ngạo không gì sánh kịp. "Đi thôi!" Nàng cười khẽ, thay qua nữ trang khiến tâm tình nàng cũng cảm thấy không tồi, cất bước đi xuống dưới lầu. "Nga, được được." Hắn vội đáp lời đuổi kịp, giống như nghĩ đến điều gì lập tức nhìn lại xung quanh, quả nhiên, thấy các nam nhân trên lầu dưới lầu đều đang kinh diễm nhìn chằm chằm muội muội hắn. Thấy vậy, kiêu ngạo trong lòng hắn lại càng tăng, đồng thời cũng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải giúp Tiểu Cửu xoá đi vết sẹo trên mặt. Thẳng đến khi hai người rời khỏi khách điếm, khách nhân trong điếm mới phục hồi lại tinh thần. "Đẹp quá...... cô nương kia là người nào? Trong trấn chúng ta khi nào thì có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy?" Mà trong tửu lâu đối diện với khách điếm, Mộ Dung Dật Hiên đứng sát cửa sổ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia thì trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc. Vì sao, tấm lưng kia lại quen thuộc như vậy? -oOo-