Nhìn ánh mắt khiếp sợ của nàng, hẵn khẽ nhếch khóe môi: “Cho nên nàng cũng phải trở nên mạnh hơn, chỉ có mạnh mẽ mới có thể nắm tay ta đón lấy mưa gió gian khổ trong tương lai, là nữ nhân của ta, không thể quá yếu đuối được.”
Phượng Cửu giật giật miệng, nửa ngày không thể nói lên lời, nàng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, người trước mặt lại là người hoàng tộc đến từ Bát Đại đế quốc! Phải biết rằng nơi như thế, thế lực như vậy, đừng nói tiểu quốc cấp chín của bọn họ, ngay cả quốc gia cấp một cũng phải ngước nhìn.
“Hiện tại nói với nàng những thứ này còn quá sớm, chuyện này sau này nàng sẽ chậm rãi biết được.” Nói xong, hắn phất ống tay áo bỏ đi kết giới, lại cầm đũa gắp thức ăn cho nàng: “Nào, ăn nhiều một chút.”
Phượng Cửu liếc nhìn hắn, bưng bát cơm lên vừa ăn vừa tiêu hóa tin tức này. Chuyện này còn khiến nàng khiếp sợ hơn chuyện khi nàng biết gia gia nàng từng có một thời phong lưu như vậy, Bát Đại đế quốc giống như những nơi ở trong truyền thuyết vậy, là nơi có rất nhiều người tu luyện có muốn cũng không với tới được, mà trước mắt nàng lại là một người như vậy.
Còn là người hoàng tộc, Hiên Viên Mặc Trạch, lượng tin tức của cái tên này quá lớn đi.
“Chủ tử, kia hình như, hình như là lão thái gia?”
Giọng nói kinh ngạc của Lãnh Hoa đột nhiên truyền đến, Phượng Cửu nhìn liền thấy ánh mắt hắn đang dừng ở trên phố, nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ: “Thật sự là gia gia!”
Nàng đặt bát cơm trong tay xuống, nàng nhoài người ra cửa sổ nhìn, bởi vì lúc này gia gia nàng đang quy củ đi bên cạnh một nữ nhân mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, còn có ý thức rớt lại phía sau tầm nửa bước, dường như muốn kéo dài khoảng cách nhưng lại bị nữ nhân kia đưa tay kéo về bên cạnh.
“Chẳng lẽ người kia chính là Tố Tích cô cô?” Nàng tò mò chớp mắt, trong mắt đều là vẻ hưng phấn.
“Hẳn là vậy.”
Ánh mắt của Hiên Viên Mặc Trạch cũng nhìn hai người trên phố, dừng trên người của hai người có bề ngoài rất không tương xứng kia, nói: “Nữ tử kia quả thực rất thật lòng với gia gia nàng.”
Một nữ tử thế tộc, gia thế phẩm hạnh đều hạng nhất lại yêu đơn phương ông già đã tuổi xế chiều, nếu như không phải là tình yêu thật sự, vậy ham muốn ở ông ấy cái gì được chứ?
“Ừm, ta cũng thấy vậy.” Phượng Cửu gật đầu đồng ý: “Mặc dù biết tuổi tác hai người gần bằng nhau nhưng Tố Tích cô nương lại dưỡng tốt như vậy, gia gia ta đi cùng nàng quả thực áp lực rất lớn.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu xa lướt qua một nụ cười: “Không phải nàng muốn luyện chế Hoàn Nhan đan sao? Sao vậy? Chùn chân rồi?”
“Sao có thể?” Giọng nói nàng khẽ đề cao, nói: “Ta chỉ đang nghĩ độ khó này có thể sẽ rất lớn, đặc biệt là ở phương diện đan dược ta không bằng được dược tễ, muốn bảm thân nghiên cứu ra đan dược như vậy, trừ phi ta tiếp tục nghiên cứu nghiên cứu về về đan dược, có thể sẽ lên một cấp, nếu không thật sự rất khó.”
“Ta nhớ lần trước nàng không nói như vậy.” Hắn có chút buồn cười, nói.
Nàng không chút xấu hổ chút nào, hai mắt tràn đầy ý cười và hào quang, nói: “Đúng vậy! Ba hoa khoác lác rồi, nhưng quả thực ta có ý nghĩ đó, cũng nhất định thử, có điều trước đó so với nghiên cứu chế luyện ra một viên Hoàn Nhan đan, chi bằng giúp gia gia lên cấp tiếp, huyền tu tuy không bằng linh tu nhưng chỉ cần đạt đến phẩm cấp tu vi nhất định, ông ấy cũng có thể trẻ lại!”
Nàng đã suy nghĩ rất nhiều về con đường này, hiện giờ gia gia nàng đang là đỉnh cao võ tông, nếu nàng điều phối ra dược tễ giúp ông tăng cấp, vậy sẽ nhanh hơn so với việc nàng nghiên cứu chế luyện ra Hoàn Nhan đan, vì thế nàng mới có ý nghĩ như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
313 chương
64 chương
25 chương
101 chương