Nghe vậy, Phượng Cửu nghi hoặc hỏi: “Kinh hãi? Sao lại nói vậy?” Không gặp lâu như vậy, thấy nàng xuất hiện ở đây đương nhiên nên vui mừng mới phải chứ! “Ha ha, đợi đến khi ngươi thấy ông ấy biết sẽ vui mừng hay kinh sợ.” Khôi Lang cười. Một ông lão ở đây bị một mỹ nhân nhìn giống như mới hai mươi quấn lấy, cháu gái tìm đến, ông ấy nhất định sẽ bị dọa sợ. Nghe vậy, nàng nhíu mày, thật sự sẽ bị nàng dọa sợ sao? Không phải chứ?  “Chúng ta tìm nơi ở trước hay đến Lâm gia trước?” Lăng Mặc Hàn ở một bên hỏi, nhìn nàng bên cạnh, trên phi thuyền hắn đã cạo đi bộ râu của mình, lộ ra dung dan vốn có của hắn. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Mọi người đi tìm nơi ở trước đi, còn gia gia ở đó ta lặng lẽ đi xem sao.” “Nàng đi một mình?” Hắn nhíu mày: “Lâm gia không dễ vào đâu.”  “Vậy chúng ta trực tiếp giết hết đi? Để gia gia trở tay không kịp?” Ánh mắt nàng tràn đầy ý cười giảo hoạt, đột nhiên cảm thấy nên cho gia gia sự kinh hỉ không ngờ này. Ừm, có lẽ thật sự giống như Khôi Lang nói, là kinh sợ. “Chúng ta đông người, hay là đi tìm nhà trọ trước đi! Nếu nàng muốn đi thăm, đợi lát nữa ta dẫn nàng đi.” Lăng Mặc Hàn nói, dẫn nàng đi thẳng lên trước, cảm thấy vẫn phải đi tìm một chỗ dừng chân trước. “Cũng được.” Nàng đáp lại, lại nói: “Khôi Lang, ngươi nghe ngóng xem chỗ ở hiện giờ Lâm gia.”  “Được.” Khôi Lang cười trả lời, Một nhóm người tìm nhà trọ trước, bao toàn bộ lầu hai, Khôi Lang đi nghe ngóng về nơi ở của Lâm gia. Không quá nửa nén hương, Khôi Lang đã quay lại, nói với Phượng Cửu đang ngồi cùng chủ tử ở cửa lầu hai: “Cửu công tử, Lâm phủ cách nơi này không quá nửa nén hương đi đến, rẽ mấy con phố là đến, Lâm phủ là thế gia ở đây, hỏi thăm một chút là biết vị trí ở đâu.”  “Ồ, vậy cũng không xa.” Nàng gật đầu, ý bảo hắn đi nghỉ ngơi. Lăng Mặc Hàn gắp thức ăn cho nàng, nói: “Ăn chút gì đi, đợi lát nữa ta ra ngoài đi dạo cùng nàng.” “Được.” Nàng cười, gật gật đầu, nhìn hắn đang ngồi đối diện, cười hỏi: “Chàng cạo râu rồi, rốt cuộc ta nên gọi chàng là Diêm chủ? Hay là đại thúc đây?”  Nghe vậy, đôi mắt sâu xa rơi trên gương mặt tươi cười của nàng, dừng lại một lúc, hắn bỏ đôi đũa xuống rồi nhìn nàng, ngón tay khẽ động, một kết giới cách âm bao vây lấy hai người, cũng vào lúc này giọng nói trầm thấp mang theo từ tính không nhanh không chậm từ trong miệng hắn truyền ra.  “Ta họ kép là Hiên Viên, tên Mặc Trạch, nhớ kỹ, đừng quên.” “Hiên Viên Mặc Trạch?”  Trong lòng nàng trào dâng sự khiếp sợ, Hiên Viên là họ đế vương! Dòng họ hoàng tộc tôn quý nhất, hắn thật sự đến từ hoàng tộc sao? Chẳng trách, chẳng trách lại có nhiều người truy sát hắn như vậy, hơn nữa thực lực của những sát thủ được phái đi đều vô cùng mạnh, họ Hiên Viên này cứ coi như đại quốc cấp một cũng không có, bọn họ chỉ tồn tại ở Bát Đại đế quốc tối cao nhất! Bát Đại đế quốc bao trùm các đế quốc ở trên đại quốc cấp một, nghe đồn rằng Bát Đại đế quốc là đế quốc trôi nổi trên không, ngăn cách hoàn toàn với người phàm, được xưng là thành Thiên Không thần bí. Nơi đó có chế độ sàng lọc tàn khốc nhất, trong cả đế quốc bất luận là người bán rong hay con dân của đế quốc đều là người có tu vi không tầm thường, nghe nói nơi đó cũng là đế quốc mộng tưởng của người tu tiên, chỉ có bước vào nơi đó, bám rễ ở nơi đó, cứ coi như các tu sĩ nho nhỏ của đế quốc cũng có thể khiến cho những gia tộc từ đại quốc cấp tám trở xuống có những biến đổi long trời lở đất…