"Những con sói đó không hề rời đi? Nó, chúng nó định vẫn đi theo hay sao?" Hắn có chút ngạc nhiên, đi một đường rồi cư nhiên không phát hiện ra phía sau đi theo hơn mười đầu sói.
Hắn thật sự không dám tưởng tượng, dưới tình huống không hề phòng bị nếu những con sói kia nhào lên thì hậu quả sẽ như thế nào......
"Không có việc gì, chúng nó không dám nhào tới, chúng chỉ là đang đợi cơ hội." Phượng Cửu nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi tới.
Nàng biết khi nàng lấy sắc bén cùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn chém giết mấy con sói lúc trước, đã có tác dụng chấn nhiếp thành công, hơn mười đầu sói này sẽ không dám nhào lên, bởi vì chúng nó rất rõ ràng kết quả khi nhào lên không nghi ngờ chính là chết!
Nhưng cứ như vậy mà rời đi cũng không cam lòng, cho nên mới theo đuôi bọn họ, tìm kiếm cơ hội.
"Cứ để cho chúng nó đi theo như vậy?" Nam tử ngơ ngác hỏi, thấy tiểu khất cái cư nhiên một chút lo lắng cũng không có, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Vì cái gì hắn ta rõ ràng nhỏ hơn so với hắn, lại có sự sáng suốt, gan dạ cùng thân thủ tốt như vậy?
Phượng Cửu dừng bước, liếc mắt nhìn hắn một cái: "Bằng không ngươi đuổi đi?"
"Ách...... Vẫn là từ bỏ, cứ để cho chúng đi theo đi!" Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu cười cười.
Vì thế, nếu như có người ở gần đây, liền có thể nhìn đến một màn quỷ dị kia.
Phía trước hai người lắc lắc đi tới, phía sau ước chừng 10m đi theo hơn mười con sói xám miệng chảy nước miếng......
"Tiểu đệ, ngươi nói trên mặt ngọc bội này có thể là tên của ta hay không?" Hắn vừa đem một khối ngọc bội đưa cho Phượng Cửu, vừa nói: "Nó đã nằm trên cổ ta."
Phượng Cửu tiếp nhận ngọc bội kia nhìn nhìn, mặt trên quả nhiên là có khắc ba chữ: "Quan Tập Lẫm?"
Thanh âm nhỏ bé ngưng lại, nàng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi kêu Quan Tập Lẫm?"
"Ta cảm thấy có thể là như vậy."
Nàng đem ngọc bội trả lại cho hắn, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi kêu đại ngốc đâu!"
"......"
Quan Tập Lẫm không có lời để nói nhìn tiểu khất cái, thức thời không nói gì nữa.
Hai người lại đi thêm một đoạn đường, phía sau hơn mười đầu sói vẫn như cũ đi theo, không có ý tứ muốn rời đi.
Thẳng đến, Quan Tập Lẫm ngửi ngửi cái mũi, nhếch miệng nói với Phượng Cửu: "Tiểu đệ, phía trước có người, chúng ta đi mau, chỉ cần những người phía trước chịu để cho chúng ta đi theo, đám sói đi theo phía sau nhất định không dám lại công kích chúng ta."
"Có người? Ngươi làm sao biết được?" Nàng nhìn nhìn phía trước mặt, trừ bỏ cây cối cùng cỏ dại ở ngoài, căn bản không nhìn thấy dấu hiệu của nhân ảnh nào.
Hắn gật đầu thật mạnh: "Có, nhất định có, ta ngửi được hương vị thịt nướng."
"Hương vị thịt nướng? Ta như thế nào lại không ngửi được?" Nàng lẩm bẩm, tiếp tục đi lên phía trước một đoạn, quả nhiên ngửi thấy hương vị thịt nướng, cũng ẩn ẩn nghe thấy giọng người nói chuyện, không khỏi kinh ngạc nhìn Quan Tập Lẫm bên người liếc mắt một cái.
Hắn ta có mũi của chó săn?
"Ha ha, đúng không? Ta đã nói là có người đi!" Hắn đắc ý cười, nói: "Chúng ta đi mau, chỉ cần bọn người phía trước để chúng ta đi theo, cho dù trên đường gặp phải mãnh thú cũng không cần sợ."
"Ngươi cho rằng người ta sẽ tùy tiện cho chúng ta đi theo sao?" Nàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: "Cũng chỉ có ta ăn no không có gì làm mới mang theo ngươi."
Nhìn hắn đứng ngốc, vẻ mặt bất lực, Phượng Cửu trừng mắt nhìn, nói: "Nơi này chính là Cửu Phục Lâm, mãnh thú rất nhiều, nguy hiểm trải dài, ngươi nghĩ họ sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy hai người lạ tiếp cận bọn họ?"
"Nghĩ thế nào?" Hắn ngơ ngác hỏi, vẻ mặt không rõ nguyên do.
"Đần độn! Khẳng định là sẽ nghĩ chúng ta tiếp cận bọn họ là có mục đích gì đó a!"
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Ánh mắt Phượng Cửu hơi đổi, bên môi nổi lên một nụ cười nham hiểm: "Không có việc gì, ta đã có biện pháp, đợi lát nữa rồi nhìn ta."
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
45 chương
13 chương
16 chương
10 chương
65 chương