Nơi đó có một người nam tử đang nằm sấp.
Chính xác mà nói, không biết là đã hôn mê hay là đã chết. Toàn bộ phần thân trên đều bị nằm trong nước suối, bởi vì hắn nằm sấp nên không trông thấy rõ khuôn mặt, nhưng nhìn chất lượng thượng thừa từ xiêm y màu nâu trên người hắn, hẳn là gia thế không tồi.
Xiêm y quanh bụng một mảnh máu hồng, phần đầu cũng đang chảy máu, tuy rằng là người nằm trong nước suối, nhưng hắn thực may mắn, bởi vì nơi hắn nằm có một tảng đá rất lớn nhô lên cao hơn mặt nước, vì thế nên hắn không bị ngâm toàn bộ mặt của mình ở trong nước suối, bằng không, phỏng chừng dù không mất máu mà chết thì cũng sẽ chết chìm.
Hơn nửa thân mình ngâm mình ở trong nước suối, máu từ trên đầu và máu từ bụng chảy ra tự nhiên sẽ theo dòng nước chảy xuống hạ du.
Nàng đi qua, đem người nọ lật lại, duỗi tay dò xét hơi thở của hắn, thấy còn có khí, bèn kéo người đến đám cỏ cạnh dòng suối.
Sau khi kiểm tra xong miệng vết thương của hắn, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái bình nhỏ, giúp hắn cầm máu rồi lại rắc một ít thuốc lên miệng vết thương trên đầu của hắn. Tiếp theo, cởi bỏ quần áo nơi miệng vết thương ở bụng và rắc lên một ít thuốc, lại từ trong túi Càn Khôn lấy ra một kiện quần áo, xé thành từng mảnh vải đem băng bó lại miệng vết thương của hắn.
"Ngươi thật đúng là mạng lớn, gặp được ta."
Nhìn người hôn mê, nàng khẽ cười, có chút ngoài ý muốn hạ lông mày xuống, lẩm bẩm: "Ta khi nào thì trở nên có lòng tốt như vậy?"
Vì không muốn mùi máu tươi đưa tới mãnh thú, nàng đem cởi quần áo trên người nam tử ném vào trong nước, để quần áo theo dòng nước trôi đi, lại từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bộ quần áo đơn khoác lên trên người hắn.
Thấy sắc trời cũng không còn sớm, nơi này lại có nguồn nước, vì thế, nàng nhặt một ít nhánh cây ở xung quanh đốt lửa lên, dự định đêm nay sẽ ở chỗ này.
Vì gần nguồn nước nên nàng vốn định nhìn xem trong nước có cá hay không, nhưng ngồi xổm bên dòng suối nửa ngày cũng không nhìn thấy có một con cá bơi qua, thầm than nhẹ: "Nước trong vắt mà không có cá, quả nhiên là không giả a!"
Chỉ có thể đem thịt nướng lại hơ trên lửa, xé xuống một khối để ăn, sau khi lấp đầy bụng liền khoanh chân tiếp tục tu luyện.
Hiện tại nàng cũng chỉ có thể dẫn khí nhập thể, mới vào giai đoạn võ giả hết thảy bắt đầu từ con số không, bất quá, nàng có cảm giác sau khi tu luyện thì huyền khí trong thân thể có biến hóa rất nhỏ, nhận thấy được có chỗ tốt, nên tự nhiên có động lực tiếp tục tu luyện.
Một khi tu luyện đó là mấy canh giờ, thẳng đến khi nàng có cảm giác huyền khí tiến vào trong cơ thể đã xâm nhập vào giai đoạn ban đầu của võ giả huyền cực cảnh cấp hai thì mới thở nhẹ ra một hơi và mở mắt ra.
Sắc trời đã tối sầm lại, không khí trong rừng trở nên lạnh lẽo ảm đạm, cũng may trước mặt có đống lửa sưởi ấm, huyền khí trên người cũng có thể vận chuyển đuổi tan cái lạnh.
Nàng xoay người nhìn về phía nam tử một bên, thấy thân thể hắn hơi co lại tựa hồ như đang run, nàng duỗi tay qua kiểm tra, nguyên lai là do miệng vết thương bị nhiễm trùng khiến hắn bị sốt.
Nghĩ nghĩ, lại từ trong túi Càn Khôn tìm kiếm một hồi, lấy ra một cái bình nhỏ dốc ra một viên thuốc ở trong lòng bàn tay ngửi ngửi. Sau khi xác định cách sử dụng và tác dụng của thuốc liền nhéo cằm hắn rồi đem viên thuốc kia nhét vào trong miệng hắn, lại đổ chút nước vào trong miệng để giúp hắn nuốt viên thuốc vào.
Cho thêm vài nhánh cây vào trong đống lửa, ngọn lửa cháy mạnh hơn một chút. Nhưng vào lúc này, trong rừng truyền đến thanh âm làm thân thể nàng cứng đờ, trong nháy mắt căng thẳng cùng sợ hãi.
"Ngao ô!"
"Ngao ô!"
"Ngao ô......"
"Là sói?"
Nàng đứng lên trong nháy mắt, ở trong bóng đêm nghe thấy tiếng sói tru từng hồi từ xa tới gần, từng tiếng quanh quẩn ở trong rừng cây.
Sói chính là mãnh thú kết bạn thành đàn, nếu như xuất hiện, tất nhiên sẽ là một đám!
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
313 chương
64 chương
25 chương
101 chương