Sát ý trong mắt người nọ quá dọa người...... Vì thế trong lòng hắn chột dạ, hai chân đều hơi nhũn ra, cái loại ánh mắt này, cái loại sát khí này, hắn cũng chưa từng thấy ngay cả trên người đại ca hắn...... thật là đáng sợ! Ai sẽ tin rằng, hắn đường đường là một võ sư thế nhưng lại bị một tên tiểu tử không hề có chút Huyền Lực nào làm cho sợ tới mức phải chạy trối chết? Nhưng cố tình hắn lại không thể không chạy, bởi vì hắn biết rõ, nếu bọn họ không trốn ngay bây giờ, bọn họ sẽ không sống được! Nhìn thấy nam tử trung niên mạnh mẽ lôi kéo thiếu nữ đào tẩu, Phượng Cửu có chút kinh ngạc, chẳng phải đã nói nàng không phải đối thủ của hắn hay sao? Như thế nào lại bỏ chạy? Nàng còn nghĩ sau khi giải quyết xong bọn hộ vệ thì lại cùng hắn đánh một hồi đâu! Chuỷ thủ trong tay xẹt qua, cắt vỡ yết hầu một người cuối cùng, chỉ thấy máu tươi bắn ra, người nọ cũng ngã xuống theo. Nhìn hơn mười cỗ thi thể trên mặt đất, thần sắc nàng không có chút cảm xúc hay chút thương hại nào. Nàng từ trước đến nay đều sống theo nguyên tắc "người không phạm ta, ta không phạm người", nhưng đối với người muốn lấy tính mạng nàng, nàng cũng sẽ không nhân từ nương tay. Đem gỡ túi Càn Khôn bên hông nam tử bị nàng vặn gãy cổ xuống, lại phát hiện chính mình không tài nào mở ra, cẩn thận nghĩ lại, mới nhớ tới cái này chắc cũng cần phải có Huyền Lực mới có thể mở ra, mà trên người nàng hiện tại một điểm huyền khí cũng không có, tự nhiên sẽ không mở được cái túi này ra. Nhưng thật ra trên người những tên hộ vệ nàng tìm được mấy que hỏa chiết tử*, vì thế liền đem hỏa chiết tử cùng túi Càn Khôn để vào trong ngực, lúc này mới nhớ đến nàng quên mất một người. *Hoả chiết tử (火折子): giống hộp quẹt lửa, dùng để tạo ra lửa. "Đại thúc đâu? Không phải lại đi rồi chứ?" Nàng hướng ra xung quanh nhìn nhìn, hô vài tiếng: "Đại thúc? Đại thúc?" Đi lên phía trước, chỉ thấy thi thể mãnh thú đầy đất. "Thịt......" Đôi mắt nàng sáng lên, nhìn từng thi thể mãnh thú kia, lại nghĩ đến mùi thịt nướng thơm ngào ngạt. Sờ sờ bụng nuốt nuốt nước miếng, lập tức lấy chủy thủ ra sau đó nhanh tay cắt một cái chân sau, lúc này mới mang theo chân sau của con mãnh thú kia hướng phía trước đi đến, tính toán tìm một nơi đốt lửa nướng thịt để ăn. Ước chừng sau một canh giờ(2h), nam tử trung niên cùng thiếu nữ nguyên bản đã rời đi lần thứ hai quay trở về. "Ca ca!" Thiếu nữ nhào lên ôm lấy thi thể ca ca của nàng khóc rống không thôi: "Trở về ta biết nói sao với phụ thân là ngươi đã chết? Ca ca, ngươi vì sao lại có thể chết đi như vậy...... Ô ô......" Nhìn 18 người hộ vệ được chọn lọc kỹ càng từ trong gia tộc không một ai sống sót, ngay cả chính cháu trai mình cũng bỏ mạng tại đây, trong mắt nam tử trung niên toàn là bi thống, một tay mắm chặt nắm tay, mà bên kia, tay bị thương lại giống như mất đi tri giác vô lực buông xuống. "Ánh Nhu, đem xác ca ca ngươi trở về hảo hảo an táng, mối thù hôm nay, chúng ta nhất định sẽ báo!" Thiếu nữ lau nước mắt khóc ròng nói: "Nhị thúc, tiểu khất cái kia hiện giờ đang ở trong Cửu Phục Lâm, chúng báo thù như thế nào? Ra khỏi Cửu Phục Lâm, chúng ta biết đi nơi nào tìm hắn báo thù đây?." "Không, không cần chúng ta phải động thủ, sau khi trở về ta sẽ tự mình đi đến hiệp hội lính đánh thuê đưa ra một nhiệm vụ săn giết, sẽ có người sẽ thay chúng ta đem đầu trên cổ hắn tháo xuống!" Thanh âm của hắn âm trầm nói, ánh mắt buông xuống, nhìn tay mình vô lực rũ xuống, sát ý trong lòng khó tiêu, nhưng cố tình, hắn cư nhiên không phải là đối thủ của hắn ta! Nghe nói như thế, thiếu nữ lau nước mắt đi rồi đem thi thể huynh trưởng lên phía sau lưng nàng, lúc này mới phát hiện túi Càn Khôn bên hông ca ca không thấy đâu, vì thế nói: "Nhị thúc, người nọ còn lấy đi túi Càn Khôn của ca ca." "Như thế càng tốt! Chúng ta có rất nhiều biện pháp tìm được hắn ta!" Ánh mắt của hắn âm trầm nhìn về phía sâu trong rừng, chuyến này tuy là vì thần thú mà đến, nhưng sự thực trước mắt, bọn họ không thích hợp để tiếp tục đi vào. Đối với tiểu tử kia, hắn thề, nhất định sẽ làm cho hắn ta sống không bằng chết!