"A!"
Thình lình bị nàng vung tới một quyền, trúng thẳng đến đôi mắt, hắn đau đến nỗi kinh hô một tiếng, một tay che mắt lại và nhanh chóng lui về phía sau.
"Đại tiểu thư, ngươi vì sao lại đánh người?"
Phượng Cửu cười tà tà: "Không phải các ngươi dùng nắm tay để giải quyết sao? Nếu chính ngươi đã đưa tới cửa, ta lại đúng lúc đang ngứa tay, vậy dùng ngươi luyện tập một chút." Giọng nói rơi xuống, thân hình chợt loé lên phía trước lần nữa.
Thấy vậy, nam tử mặc áo choàng xanh buông tay ra, cũng nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì đại tiểu thư cũng đừng trách ta không khách khí!" Lần này, hắn không né tránh, mà là tiến lên đón nhận, nắm tay sắc bén chém ra và đánh về phía nàng.
Lại không ngờ, tay hắn vừa vung ra liền bị một tay nàng chế trụ, một tay kia so chiêu cùng nàng. Âm thanh hai đấm chạm vào nhau truyền đến bang bang, đồng thời cũng vang lên cùng với tiếng kêu gầm gừ đau đớn thường xuyên của hắn. Hắn đã tính sai một chút, đột nhiên cảm thấy cả người bỗng nhiên bay lên không trung, sau đó đâm sầm xuống mặt đất.
"Bịch!"
"Ân!"
Âm thanh nặng nề rơi xuống cùng với tiếng kêu rên của hắn vang lên, cả người hắn đã bị ấn ở trên mặt đất. Hắn cũng không biết tay mình đã bị nàng vặn đến vị trí nào, chỉ cảm thấy bủn rủn vô lực. Trước khi có thể thở một hơi, đã thấy nắm tay trực diện vung về phía hắn, cả kinh hắn hô to: "Đừng vả mặt!"
"Bạch bạch bạch bạch!"
"A! Sao ngươi lại nhắm vào mặt? Đừng vả mặt! Đừng vả mặt! A......"
Nghe thấy động tĩnh, hộ vệ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng lại đây xem. Ai ngờ, lại nhìn thấy tên Phượng Vệ kia đang bị đại tiểu thư ấn ở trên mặt đất và đánh đập tàn nhẫn. Trong lúc nhất thời, một đám đều mở to hai mắt mà nhìn, có chút không thể tin nổi.
Đại tiểu thư sao có thể đánh thắng được Phượng Vệ? Là Phượng Vệ nhường nàng, đúng không?
"Ân! Bụng ta! A! Đừng! Đừng đánh! Chủ tử! Chủ tử! Chủ tử đừng đánh! Ta phục......"
Giọng nói rơi xuống, nhìn thấy đầu gối nàng đang nửa đè trên bụng hắn rốt cuộc nâng lên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cả người cuối cùng có thể thả lỏng. Nhưng lúc hắn đang nhẹ nhàng thở ra không hề phòng bị, một nắm tay nữa lại mạnh mẽ đánh xuống bụng hắn, khiến cả người hắn cuộn tròn giống như con tôm bị nấu chín, một nửa hơi thở bị nghẹn lại khiến mặt đỏ lên.
"Ta... đã.... gọi.... chủ tử...... Vì sao còn..... đánh ta......"
Phượng Cửu đứng lên, phủi phủi bụi trên y phục, cười híp mắt nhìn nam tử mặt mũi bầm dập đang cuộn tròn trên mặt đất, nói: "Đây là một quyền cuối cùng chủ tử dạy ngươi, khi nguy hiểm còn chưa được giải trừ, đừng nên thả lỏng cảnh giác. Chỉ khi nào ngươi cảm thấy đau, như thế mới có thể nhớ kỹ lần giáo huấn này."
Nhìn thân ảnh kia phủi phủi tay sau đó đi về hướng trong phòng, hắn rên lên một tiếng tê, cắn răng chịu đựng đau đớn và đứng lên, khập khiễng từng bước một quay trở về.
Khi những nam tử khác nhìn đến nam tử kia đang khập khiễng từng bước một đi tới, trong mắt một đám hoàn toàn hiện lên kinh ngạc, một người trong đó tiến lên vây lại, mới lạ hỏi: "Sao lại thế này? Ngươi vì sao vừa đi ra ngoài một chuyến, đã khiến cho mặt mũi bầm dập quay trở lại?"
"Ai đánh? Trong phủ này trừ bỏ lão gia tử và gia chủ, còn có người có thể đánh ngươi thành như vậy?"
"Tê! Các ngươi có thể đừng hỏi trước được không? Không nhìn thấy ta một thân bị thương sao? Mau, mau đỡ ta ngồi xuống, đau chết mất."
Hắn nắm tay nam tử bên người, vừa dựa sát cả người lên hắn ta, vừa nói: "Hôm nay ta hy sinh rất lớn, tuy nhiên cũng rất xứng đáng."
"Rốt cuộc sao lại thế này?"
Mấy người đều vây quanh ở bên người hắn nhìn nhìn, nhìn thấy hắn ngày thường để ý nhất là gương mặt, hiện giờ đã bị đánh thành đầu heo, có người nhịn không được cười thành tiếng.
"Người này xuống tay còn rất tàn nhẫn, lại còn chuyên chọn mặt ngươi đánh, tắc tắc, bị thương thương thế này, chắc chắn là dăm ba bữa không thể tiêu được."
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
178 chương
80 chương
75 chương
79 chương