Phượng Cửu sớm đã đề phòng nàng ta! Thấy nàng ta duỗi tay ra gỡ khăn che mặt của mình, Phượng Cữu rất tự nhiên trốn phía sau người Quan Tập Lẫm, đôi tay nắm chặt quần áo trên lưng hắn, một đôi mắt đẹp chớp chớp, giọng điệu mang theo ủy khuất nói: "Ca, nàng khi dễ ta." Mộ Dung Dật Hiên đứng ở một bên hơi giật mình, không nghĩ tới vừa rồi nữ tử dịu dàng duyên dáng đột nhiên lại trốn phía sau huynh trưởng nàng, ánh mắt còn lộ ra ủy khuất và nữ tính như vậy, còn có giọng nói mềm mại mang theo một tiếng than phiền và lên án, khiến hắn không tránh khỏi muốn bảo hộ ở trước người nàng, để nàng có thể dựa vào. Thấy bảo bối muội muội nhà mình trốn phía sau hắn, còn dùng giọng nói ủy khuất lên án hành vi không có lễ phép của nàng kia, Quan Tập Lẫm trừng ánh mắt sắc bén, ưỡn ngực lên, chống hai tay trên hông để phản ứng lại. "Ngươi muốn làm sao? Sao lại không có lễ nghĩa như vậy? Ngươi dám khẳng định mình là nữ nhi Phượng tướng quân? Đại danh Phượng tướng quân rất được tôn kính, như thế nào lại dạy ra một nữ nhi không hiểu lễ phép như ngươi như vậy? Ta xem ra ngươi tám phần là kẻ giả mạo!" Giọng nói của hắn rất lớn, mang theo huyên náo tục tằng. Khi giọng nói rơi xuống, không đợi phản ứng của Phượng Thanh Ca, nhìn thấy người xung quanh vây xem không ít, liền lớn tiếng nói: "Các vị, các ngươi đều tới nói xem, nữ tử này có phải quá không hiểu lễ phép hay không? Chúng ta không quen biết với nàng ta, nàng ta đi lên tát ta một cái, còn muốn gỡ khăn che mặt của muội muội ta, các ngươi nói có phải quá kỳ cục hay không?" Phượng Thanh Ca không thể không lùi ra sau vì hắn ưỡn ngực về phía nàng ta. Nhưng, vừa nghe đến lời nói kia của hắn, trong lòng lại rất tức giận, đặc biệt là thấy nhiều người xung quanh đã bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ đối với nàng ta. Trong khi đó, Mộ Dung Dật Hiên, người mà nàng ta luôn tâm niệm, lúc này lại si ngốc nhìn bạch y nữ tử đang tránh ở phía sau huynh trưởng nàng ấy, không đứng ra nói một lời thay nàng ta, điều này càng khiến nàng ta cảm thấy xấu hổ. Nàng ta ủy khuất và thương tâm nhìn hắn một cái, hốc mắt ửng đỏ, che mặt nhanh chóng chạy ra. "Ai, mỹ nhân chạy đi khóc." Phượng Cửu tủm tỉm cười nói, nhìn Mộ Dung Dật Hiên vẫn luôn dừng ánh mắt ở trên người nàng, cảm thấy tất cả nam nhân đều đáng khinh bỉ, đã ăn trong bát, còn muốn nhìn trên đĩa. *Ý ở đây là đã ăn những gì trong bát của họ, nhưng đôi mắt của họ vẫn nhìn vào những món ăn khác trong đĩa. (吃着碗里, 还想看着盘里的)  {Edit & Dịch: Emily Ton} Mộ Dung Dật Hiên phức tạp nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện, sau khi hướng về phía nàng chắp tay thi lễ, lúc này mới cất bước rời đi. "Ca, chúng ta đi thôi! Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian tại đây." Nàng vỗ vỗ cánh tay hắn, ý bảo hắn lên xe ngựa. "Được." Quan Tập Lẫm nhếch miệng cười lên tiếng, khi nhìn thấy Phượng Cửu đã bước lên xe ngựa, chợt dừng bước chân lại, nghi hoặc nói: "Tiểu Cửu, sao ta cảm thấy nữ tử vừa rồi và ngươi dường như có điểm giống nhau?" Khi Phượng Cửu đã đẩy mành ra và nhanh chóng vào trong xe ngựa nghe được lời này, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, quay đầu lại cười: "Giống nơi nào?" Không thể tưởng được ca ca tiện nghi của nàng có vẻ vô tư, nhưng thực tế cũng khá nhảy cảm! Quan Tập Lẫm gãi gãi cúi đầu nghĩ: "Chính là hình dáng thân thể giống nhau, nhưng khí chất không giống nhau, tuy nhiên gương mặt và đôi mắt dường như cũng có vài phần giống nhau." Nàng cười bước vào xe ngựa và ngồi xuống, vẫy vẫy tay về phía hắn: "Mau lên đây." "Ách." Lúc này hắn mới nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, đẩy mành ra và ngồi xuống bên trong. Lãnh Sương ở bên ngoài đợi đến khi bọn họ đã ngồi xuống, lúc này mới giá xe ngựa tiếp tục đi theo hướng Quan gia. Trong xe ngựa Phượng Cửu gỡ khăn che mặt xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn nói: "Ca, đôi mắt của ngươi còn sắc nét hơn những người ngoài đó." "A?" Hắn hơi bối rối, không hiểu được câu nói không đầu không đuôi này. "Về sau ngươi sẽ biết." Nàng chớp chớp mắt với hắn, cười mà không nói, không có dự định hiện tại sẽ nói tất thảy sự tình cho hắn biết.