Tuyệt Sắc Quân Sư
Chương 4
Triệu Bân, thiên hạ đệ nhất tài tử, là con trai duy nhất của triệu gia, cha hắn cũng là người có tiếng trong giới thương nhân, nên nhà của hắn cũng thuộc hàng phú quý.
Triệu phủ được xem là một trong ba gia tộc lớn nhất, có tiền nhất Tấn thành ( thành này thuộc Chu quốc, là nơi buôn bán sầm uất nhất, cũng tức là kinh thành của Chu quốc), từ ngày đến đây, Ngọc Phù Dung được tiếp đãi như thượng khách, phụ thân của Triệu Bân cũng là người yêu văn chương, nên cũng rất thích vị Ngọc công tử này, Ngọc công tử, văn tài xuất chúng, dung mạo như thiên tiên, từ ngày bước vào phủ thì khiến cho tất cả nữ nhân đều phải lòng, nam nhân có kẻ ganh tỵ, có kẻ cũng động lòng, hey thật đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Hôm nay, Triệu lão gia sẽ mở tiệc thưởng hoa mẫu đơn, vườn hoa mẫu đơn của triệu gia nổi tiếng khắp tấn thành không ai không biết, kể cả đương kim hoàng thượng, và thái hậu cũng sẽ đến tham dự, nên từ sáng triệu phủ đã vô cùng bận rộn, lo sắp xếp mọi việc chu đáo, nếu như có gì sơ suất thì sẽ khiến cho long nhan đại nộ, đến lúc đó thì khó mà bảo toàn tánh mạng, từ việc tổ chức tiệc cho đến việc bảo đảm an toàn đều do đích thân triệu lão và triệu bân ra tay làm.
Vườn hoa triệu phủ hôm nay được bày biện vô cùng rực rỡ, sắc màu của hoa mẫu đơn càng làm tôn thêm vẻ quyến rũ cho khu vườn, kết hợp với quang cảnh trang trí, khiến cho khu vườn giống như tiên cảnh nhân gian
– Thiên hương tại nhiễm y
Quốc sắc triều hàm tửu. (Tạm dịch là:Hương trời nhuốm màu áo, sắc nước say cả triều), quả thật là tiên cảnh nhân gian khó gặp.- Phù dung phe phẩy quạt tán thưởng.
- Ngọc công tử quả nhiên văn tài xuất chúng, chỉ bằng hai câu đơn giản đã có thể bộc lộ được nét đẹp của hoa mẫu đơn –Triệu Bân thành thật khen tặng.
- Triệu công tử quá lời, tại hạ chỉ là tức cảnh sinh tình nên mới đọc hai câu thơ này thôi – Phù dung cười lấy lệ, người cổ đại thật là phiền mà
- Ngọc công tử lại khiêm tốn, hiếm có người nào như công tử, có tài nhưng không kiêu
- Triệu công tử quá khen rồi
- Triệu huynh hình như đang bận thì phải – hai người đang trò chuyện thì một giọng nói từ phía sau vang lên khiến cả hai quay đầu lại, phù dung nhìn người đang tiến lại gần, hắn đúng thật là chỉ có thể dùng một từ mỹ để tả thôi, ây da lại thêm một tên hại nước hại dân rồi
- Hoàng… À thì ra là lạc công tử, không biết công tử đến, không nghênh đón từ xa mong công tử thứ tội –triệu bân tỏ ra cung kính với người mới đến, khiến cho phù dung tò mò, rốt cuộc tên này là ai cơ chứ, nhưng mà trên người hắn tại sao lại có long khí….long khí ….long khí chẳng phải là tượng trưng cho đế vương sao, hắn là lạc công tử, hoàng đế chu quốc cũng là Lạc Minh, không trùng hợp vậy chứ, không lẽ…. hắn là….xem ra là vậy rồi, phù dung miệng cười bí hiểm.
( TT: xin nhắc lại cho mọi người nhớ, tỷ này có mang một nửa dòng máu của thần, nên tỷ ấy có thể nhìn thấy những thứ người thường không thể nhìn thấy, làm những chuyện người thường không thể làm)
- Triệu huynh đây là – mặc dù biết rõ nhưng phù dung vẫn làm bộ như không biết mà hỏi triệu bân
- À đây là lạc công tử một người bằng hữu của tại hạ -triệu bân cười giải thích
- Triệu công tử vị này là – họ lạc kia cũng quay sang hỏi triệu bân
- À đây là Ngọc công tử, hiện đang làm khách tại nhà của ta
- Ngọc công tử, huynh đài đây chính là Ngọc Băng Tâm công tử mà mấy ngày nay thiên hạ đồn đại, chỉ bằng một câu khiến cho thiên hạ đệ nhất tài tử Triệu Bân và biết bao văn hào thi sĩ phải chịu thua sao – Lạc công tử cũng đánh giá người trước mặt, cũng giống như những kẻ trước đây y tự hỏi hắn thật sự là nam nhân sao, thật đáng tiếc, nếu là nữ nhân thì hay biết mấy
( TT: nữ nhân để ca đưa vào cung, tống vào ba ngàn giai nhân của mình hả; Lạc Minh: chuyện của ta không cần ngươi xen vào, biến; TT: hung dữ quá, * xách dép bỏ chạy*, mạng nhỏ quan trọng hơn a)
- Lạc công tử quá lời, tại hạ chẳng qua là may mắn mà thôi –phù dung mỉm cười, một nụ cười đẹp như hoa mẫu đơn nở rộ, khiến cho cả hai nam nhân đều thất thần.
- À, công tử xem ra là một người khiêm tốn –lạc minh lấy lại tinh thần cười lấy lệ nói
- Hai vị không cần khen qua khen lại như nhau vậy, chi bằng tối nay thừa dịp ngắm hoa cùng thi thố tài nghệ xem thế nào –triệu bân nhìn hai người này cười đùa với nhau xem mình như không khí, trong mắt y giống như là tình nhân đang tâm sự, khiến y khó chịu, không hiểu sao chỉ mới ở cùng ngọc băng tâm công tử này mấy ngày mà y dường như thay đổi hẳn, lúc trước y thường ra ngoài,cùng bằng hữu uống rượu ngâm thơ, nhưng mà mấy ngày nay, nếu ngọc công tử này không chịu đi cùng, thì y cũng không đi thà ở nhà nhìn y cùng y ngâm thơ như vậy lại sung sướng hơn, không lúc nào y muốn rời mắt khỏi ngọc công tử này, y dường như đã bị ngọc công tử này cuốn hút rồi, không ở bên cạnh ngọc công tử này, y sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
- Nếu triệu công tử đã nói như vậy, ngọc công tử tối nay gặp lại – lạc minh hướng hai người cáo từ, trong lòng thầm nghĩ Ngọc băng tâm để xem tối nay khi biết thân phận của ta ngươi sẽ có phản ứng gì, ta rất nóng lòng muốn xem vẻ mặt đó của ngươi, chắc là rất đáng yêu đây, mà khoan tại sao ta lại nghĩ hắn đáng yêu chứ, chắc bị nụ cười vừa rồi của hắn làm cho lẫn lộn cả rồi, chắc là vậy rồi
- Nếu vậy thì tại hạ xin tiễn lạc công tử một đoạn – triệu bân quay sang phù dung gật đầu một cái bảo y chờ, phù dung cũng đáp lại một cái như hiểu ý y.
Nhìn hai người đi xa, phù dung mỉm cười xấu xa, trong lầm nghĩ thầm hoàng đế a, muốn đấu với ta, ngươi không có cửa đâu, muốn tối nay chờ xem biểu hiện của ta khi biết thân phận của ngươi hả, đành làm ngươi thất vọng rồi, xin lỗi nha, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
- không được cho hắn biết thân phận của ta – lạc minh ra tới cửa không thèm quay đầu lại lạnh lùng ra lệnh cho triệu bân, vốn rãnh rỗi, định đến xem thử trước tình hình ở đây, để đề phòng bọn chúng giở trò, không ngờ lại gặp được một người thú vị như vậy.
- thảo dân tuân mệnh – triệu bân cung kính tiễn lạc minh
_______________
Thiên điện trên thiên đình
- Lão đầu ngươi xem lại thêm một tên tiểu tử nữa rồi kìa – một lão già chỉ tay qua kính phương gian ( kính nhìn rõ chuyện nhân gian khi ở trên trời)
- Ta thấy rồi – lão già còn lại bực tức nói
- Ta thấy hay là ngươi nhận thua đi, ta nói là trên năm người mà ngươi không tin, ngươi xem lại xuất hiện thêm một tên rồi đó
- Vẫn chưa kết thúc, ta sẽ không nhận thua, xuất hiện thì xuất hiện, nhưng chưa chắc con a đầu đó chịu – nói xong lão già tức giận bỏ đi, bỏ lão già còn lại lắc đầu cười khổ
- Hey, ngươi đúng là lão cố chấp mà, bao nhiêu năm rồi cũng không thay đổi,a đầu yên tâm đi, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi giống hoàng đế vậy, có nguyên cái hậu cung luôn – lão sau khi than thở thì quay về phía phương gian mỉm cười a đầu, cố lên, ta ủng hộ ngươi, vì 500 năm an nhàn sắp tới của ta, chúng ta cùng cố gắng nào
Truyện khác cùng thể loại
153 chương
175 chương
490 chương