Tuyệt Sắc Quân Sư
Chương 31
Đêm đó tại Tuyết Nguyệt trang viên vừa mới xây dựng lên tại Kinh thành, không khí vô cùng vui vẻ, mọi người cùng uống rượu cùng vui đùa, mãi cho đến tận khuya.
Và việc mà đám nam nhân kia không ngờ tới được chính là, Dung nhi của họ lại có tài nấu nướng tuyệt đến vậy, những món ăn mà nàng nấu đều rất mới lạ, hơn nữa mùi vị không chê vào đâu được, có thể xem là mỹ vị nhân gian, có được một thê tử toàn tài như thế còn cầu gì hơn nữa, nghĩ đến đây mấy nam nhân không khỏi nhìn Phù Dung bằng một ánh mắt thâm tình, tình cảm của họ đối với nàng cũng lại tăng thêm một bậc nữa, họ có cảm giác, nó cứ như từng cơn sóng, mỗi ngày lại không ngừng va vào sâu thẳm trong tim họ, và theo nó, tình yêu của họ lại càng ngày càng sâu hơn nữa, bây giờ không thể nào dứt ra được nữa rồi.
Sau khi tiệc kết thúc, Triệu Bân, Khương Tuấn cùng Lạc Thiên đều mang vẻ mặt đầy tiếc nối rời đi, trước khi đi họ còn quăng cho Quân Hàn một ánh mặt oán hận, thật là bất công mà, tại sao chỉ có y mới được ở lại đây cơ chứ, nhưng mọi chuyện Phù Dung đều đã quyết định, cho nên họ đành cắn rang hậm hực mà rời khỏi.
“Hàn, huynh về phòng trước được không, ta có chuyện cần bàn bạc với lão quản gia, xong việc ta sẽ đến tìm huynh” Phù Dung quay sang nhẹ nhàng nói với Quân Hàn.
“hảo, nhưng đừng vất vả quá lâu, đã khuya rồi, nàng cũng cần nghĩ ngơi” Quân Hàn dịu dàng đáp lời.
“được, rất nhanh thôi, ta chỉ dặn dò họ mấy câu xong, là ta quay lại ngay mà” Phù Dung mỉm cười ngọt ngào nhìn Quân Hàn, cảm giác có được sự quan tâm của nam nhân mà mình yêu thương thật sự rất hạnh phúc, nàng rất thích nó, vô cùng thích nó, nàng tuyệt đối sẽ không bao giờ để mất đi nó.
“được, ta đi trước” Quân Hàn ôn nhu đặt một nụ hôn lên trán của Phù Dung sau đó rời khỏi, để lại không gian cho người của Minh Thành trò chuyện.
“nói tiếp những gì mà các ngươi vẫn chưa nói lúc chiều đi” ngay sau khi Quân Hàn khuất bóng sau hoa viên, Phù Dung lập tức thay đổi thái độ, giọng nói trở nên lạnh lùng, thái độ nghiêm nghị, trên người nàng giờ đây toát ra một cổ khí thế tôn quý khiến cho những người đối diện phải nhún nhường và kính trọng.
“hai ngày trước, Lăng Tuyết Tề phái a hoàn thân tín của mình đến Nguyệt Ảnh Lâu thuê sát thủ, mục tiêu là người, sau khi người của Nguyệt Ảnh Lâu nghe đến tên người cần giết, dù ngoài mặt nhận lời của Lăng Tuyết Tề, nhưng ngay sau đó đã sai người bẩm báo lại cho Thu Vũ Triệt, sau đó Thu Vũ Triệt đã mang chuyện này nói lại cho Ngũ tiểu thư, Ngũ tiểu thư hôm qua vừa sai người của Nguyệt Ảnh Lâu đến thông báo, mọi chuyện sẽ phối hợp theo ý của tiểu thư mà làm. Thu Vũ Triệt cũng đã nói rõ, tất cả người của Nguyệt Ảnh Lâu tại Tấn Thành bắt đầu từ hôm nay đều sẽ nghe lệnh của người, tiểu thư có việc gì, đều có thể bảo họ đi làm” Ngọc Dân Phi cung kính bẩm báo.
“tại sao người của Nguyệt Ảnh Lâu sau khi nghe tên của ta lại không ra tay, mà lại đi bẩm báo với Thu Vũ Triệt???” Phù Dung lên tiếng thắc mắc.
“lúc trước, Ngũ tiểu thư đã mang chuyện của người kể cho Thu Vũ Triệt và bốn vị công tử kia nghe, cho nên họ đều biết đến người, cả năm vị Ngũ cô gia đều đã hạ lệnh cho thuộc hạ của mình phải chú ý đến tin tức của người, để nếu Ngũ tiểu thư có hỏi đến, họ sẽ kể lại cho người nghe” Kim Long lạnh giọng đáp lời.
“cô gia, các ngươi đổi xưng hô từ khi nào thế???” Phù Dung ngạc nhiên, tốc độ tiến triển của Ngũ nhi không lẽ nhanh vậy sao.
“là do Ngũ tiểu thư căn dặn xưng hô như vậy, bọn thuộc hạ không dám cãi lời” Hỏa Long đứng ra giải thích.
Phải biết rằng vị trí cô gia của Minh Thành không phải ai muốn ngồi cũng được, đặc biệt là năm vị cô gia kia còn chưa được sự chấp thuận của Vương, nếu mà họ xưng hô không đúng, sẽ rất dễ khiến cho người khác hiểu lầm, cho nên tốt hơn hết là nói rõ. Tại vì họ tuyệt đối không có khả năng đắc tội vào bất cứ người nào của Ngọc gia, dù sao họ chỉ là thuộc hạ, nếu xử sự không khéo, khiến chủ nhân nổi giận, họ sẽ là người chịu tội, vì thế nên nói rõ mọi chuyện thì hay hơn.
“ân, cứ bảo họ hẹn nàng ta ra gặp mặt, để bàn bạc chuyện thù lao, và thời gian hành động, như vậy thôi, tiếp tục đi” Phù Dung gật đầu ưng thuận, những người này quả thật rất thông minh, biết cái gì là nên nói, cái gì là nên làm, cha quả nhiên huấn luyện họ rất tốt nha.
“người của Giang gia mấy ngày nay phái người đi khắp nơi điều tra chuyện của Khương công tử, trong đó còn điều tra cả chuyện của người” nữ tử tên Duệ Hoa đứng ra bẩm báo.
“nga, vậy sao, cứ để họ điều tra đi, thích điều tra gì thì cứ việc, tạm thời không cần quan tâm” Phù Dung ninh mi, hờ hững đáp lời.
“trong cung truyền đến tin tức, Hoàng Thái Hậu sau khi biết chuyện của người và Lạc công tử và Lạc Đế thì rất tức giận, đang tìm cách đối phó với người” nử tữ tên Lục hoa còn lại cũng đứng ra hoàn thành sứ mệnh điều tra của mình.
‘Sở dĩ họ đều gọi Lạc Thiên là công tử, mà không phải là vương gia, bởi vì cho dù hắn có là vương gia hay là hoàng đế, thì chỉ cần là nam nhân của tiểu thư nhà họ, thì chỉ có thể xưng hô là công tử, đối với người của Minh Thành, vương gia thậm chí là vua một nước cũng đều như nhau, chẳng là gì cả, còn Lạc Minh thì vẫn chưa chính thức trở thành nam nhân của tiểu thư nhà họ, nên họ mới xưng hô hắn là Lạc Đế’.
“nga, hành động nhanh nhỉ, phái người theo dõi nhất cử nhất động của những người đó, có gì báo lại cho ta sau, trời đã khuya rồi, các người cũng nên đi nghĩ đi” Phù Dung nói xong, ngay lập tức đứng dậy rời khỏi.
“thuộc hạ tuân mệnh”
Phía sau vang lên thanh âm của cả năm người, Phù Dung không khỏi mỉm cười, những người này từ trước đến giờ chưa từng làm nàng thất vọng qua, và nàng tin chắc lần này cũng thế.
Trở lại phòng, Phù Dung nhìn thấy Quân Hàn ngồi trên ghế xem sách, vừa nghe thấy tiếng chân nàng bước vào, y đã buông quyển sách trong tay, tiến lại gần nhẹ nhàng ôm lấy nàng, sau đó bế nàng đến bên giường, y ngồi xuống trước, sau đó nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống trên đùi mình, vòng hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, vùi đầu vào cổ hít một hơi sâu hương thơm mềm mại trên người nàng.
“làm sao vậy??? Sao còn chưa nghĩ ngơi???” Phù Dung nhận thấy sự khác lạ của Quân Hàn nên lên tiếng hỏi, y trước giờ rất ít khi như vậy, thông thường những lúc thế này, khi nhìn thấy nàng trở về, y sẽ mở miệng quan tâm nàng, nhưng còn bây giờ lại không nói tiếng nào, nhất định là có vấn đề.
“ngày mai, ta đưa nàng đi gặp một người” Quân Hàn không có ngẩng đầu, vẫn vùi vào cổ của nàng, nhẹ giọng lên tiếng.
“ là ai??? ” Phù Dung dịu dàng hỏi lại.
“sư mẫu và sư muội của ta, họ là người thân duy nhất của sư phụ trên đời này, trước lúc sư phụ qua đời, ta đã hứa với người sẽ chăm sóc cho họ, thuộc hạ của ta vừa mới bẩm báo, hôm nay họ vừa đến Tấn thành, ngày mai nàng cùng ta đi gặp họ được không???” Quân Hàn giọng điệu đột nhiên có phần khó xử.
“còn có đâu???” nhận thấy hắn có điều khó nói, nên Phù Dung lên tiếng hỏi trước.
“sư phụ ta lúc còn sống, muốn đem sư muội gả cho ta, đến khi người qua đời, vẫn nhắc nhở ta hãy nghĩ về chuyện đó, người tuy không ép buộc ta, nhưng mà sau khi người qua đời, thì sư mẫu luôn dùng ân tình mà sư phụ đã ban cho ta, ép buộc ta cưới nữ nhi của bà ấy” nói đến người sư mẫu này, Quân Hàn không khỏi khinh miệt, nữ nhân đó vốn không hề xứng làm sư mẫu của y, nếu không nể tình nàng ta sinh hạ cho sư phụ một nữ nhi, thì e rằng sư phụ đã hưu nàng ta lâu rồi.
“hảo, ta cùng huynh đi, nhưng mọi chuyện hãy giao cho ta, huynh chỉ cần ngồi yên một bên là được rồi, có hiểu không???” Phù Dung nhìn Quân Hàn một cách đầy ôn nhu, nhưng cũng không hề che dấu một tia đầy tính toán, dám cả gan động vào nam nhân của nàng, rõ ràng là hai mẹ con đó chán sống mà, nàng nhất định sẽ cho họ một bài học, nếu không nàng không còn là Ngọc Phù Dung rồi.
Nhìn thấy sự kiên định cùng tự tin của nàng, Quân Hàn không khỏi mỉm cười, y tin nàng nhất định có thể giải quyết hai mẹ con kia, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt đầy vẻ gian xảo của nàng, thì y lại thay hai mẹ con kia cầu phúc, xem ra lần này họ sẽ rất thê thảm rồi.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
17 chương
10 chương
21 chương
24 chương
48 chương
45 chương
56 chương