Đến khi Quân Hàn và Phù Dung quay về Triệu phủ đã là giữa đêm, vừa vào cửa đã nhìn thấy Triệu lão gia và cha con Tề gia ngồi chờ ngay đại sảnh. “Ngọc công tử thế nào rồi, Bân nhi có đồng ý không” Triệu lão lập tức chạy lại hỏi Phù Dung vần đề trọng yếu. “Triệu bá phụ, con đã làm hết sức rồi, còn về phần huynh ấy con không dám khẳng định” xin lỗi Triệu bá phụ, nhưng Triệu Bân là nam nhân của ta, ta không thể để cho huynh ấy lấy nữ nhân khác được. “thế Bân nhi đâu, tại sao lại không cùng hai người về” Tề lão không nhìn thấy Triệu Bân thì lên tiếng thắc mắc. “huynh ấy còn chưa về sao, ta cứ tưởng huynh ấy về trước rồi” Phù Dung tỏ ra ngạc nhiên, không lẻ huynh ấy vẫn còn đứng tại đó sao. Đang lúc mọi người đang chuẩn bị cho người ra ngoài tìm kiếm thì Triệu Bân từ cửa bước vào, không nói tiếng nào, cũng không nhìn bất kỳ ai, mà tiến thẳng về phía Quân Hàn. “có thể nói chuyện với ta một lát không” “được” Quân Hàn nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng đã hiểu rõ vì sao Triệu Bân tìm mình nói chuyện. “vào thư phòng của ta đi” Triệu Bân quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên bồi thêm một câu “không ai được đi theo” sau đó rời khỏi, Quân Hàn cũng đi theo, để lại cả đám người ngơ ngác trong phòng, không hiểu chuyện gì. “đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy” Triệu lão quay sang hỏi Phù Dung với mong tìm được câu trả lời “ta cũng rất muốn biết đó” Phù Dung cũng mù mờ vô cùng, có chuyện gì đây. Thư phòng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ “tại sao người lại chấp nhận được chuyện đó” Triệu Bân nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, tới giờ y vẫn không tin vào những gì mình nghe thấy. “trong rừng ta đã nói rõ rồi”Quân Hàn thái độ lạnh lùng. “nếu ta không thể giống ngươi chấp nhận chuyện này thì sao” “thì người không có tư cách ở cạnh nàng ấy, nhưng như vậy sẽ khiến nàng ấy đau lòng, nếu vậy ta sẽ đem ngươi trói lại đặt bên cạnh nàng, nàng thích ngươi cho nên nếu không có ngươi nàng nhất định sẽ buồn” “ngươi rất yêu nàng” Triệu Bân không hỏi, mà đây là khẳng định. “đúng, ta yêu nàng, yêu điên cuồng, yêu đến không còn thuốc chữa nữa rồi” “ngươi….” Triệu Bân thật sự không còn biết nói gì với tên này được nữa rồi. “ngươi có muốn nghe một câu chuyện không” Quân Hàn đột nhiên lên tiếng, gương mặt trở nên nhu hòa hẳn. “chuyện gì” Triệu Bân tò mò không rõ. “có một tiểu cô nương, nàng ấy vốn có cha mẹ thương yêu, nhưng trong một lần, mẹ nàng ấy vì cứu nàng ấy mà bị kẻ thù của cha nàng ấy giết chết, nàng ấy tận mắt chứng kiến mẹ mình chết trước mặt mình mà không làm được gì, vì vậy nàng ấy không ngừng nói với bản thân mình trở nên cường đại, như vậy nàng ấy mới có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ người mà mình yêu thương, và nàng ấy đã làm được, bây giờ nàng ấy đã trưởng thành, trở thành người có bản lĩnh, hoàn toàn có thể làm được điều đó, nhưng mất mát tình cảm trong lòng nàng ấy thì không thể nào bù đắp, nàng ấy trước đây không biết trân trọng tình cảm của mẹ mình, nếu mẹ nàng ấy không mua cho nàng ấy thứ nàng ấy thích, hay làm trái ý nàng ấy, nàng ấy sẽ rất tức giận, kết quả cũng chính ngày hôm đó, cũng là vì chuyện như vậy nàng ấy cãi nhau với mẹ mình, chạy vào ngõ vắng mới tạo cơ hội cho tên hung thủ đó ra tay, từ sau chuyện đó nàng ấy đã thề với lòng mình, tuyệt không bao giờ buông tay, hay không trân trọng đối với những người yêu thương mình, những người quan trọng với mình” “tiểu cô nương đó là nàng ấy sao” Triệu Bân là kẻ thông minh, nên đã nhìn ra được ý tứ trong lời nói của Quân Hàn, thì ra đây chính là nguyên nhân nàng ấy  lại có suy nghĩ như vậy. “đúng, nếu người thật sự yêu nàng ấy, ngươi nên vì nàng ấy mà suy nghĩ, còn nữa tên thật của nàng ấy là Ngọc Phù Dung” nói xong Quân Hàn rởi khỏi thư phòng để lại Triệu Bân một mình suy nghĩ, dù sao bây giờ thứ hắn cần nhất chính là yên tĩnh. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Quân Hàn vừa quay về phòng đã nhìn thấy Phù Dung đang ngồi trên giường, vừa nhìn thấy y bước vào đã hớn hở chạy ra nhào vào lòng y, nàng cảm thấy dạo gần đây nàng thật sự rất dựa dẫm vào y, cũng rất thích sự ấm áp khi ở trong lòng của y. “sao vậy, có chuyện gì sao” Quân Hàn dịu dàng vuốt ve mái tóc dài đang bung xỏa của nàng, trong giọng nói không hề che dấu sự ôn nhu cùng sủng nịnh. “hai người đã nói gì” giọng nói của nàng nhẹ nhàng từ trong lòng y vang lên. “không có gì quan trọng, đã xong cả rồi”Quân Hàn cười nhẹ trấn an. “thật sự không có gì sao, ta thấy biểu hiện của Triệu Bân vừa rồi rất khủng bố a” nàng ngốc đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đôi mắt mở to nhìn y, trong rất đáng yêu, khiến cho Quân Hàn yêu thương vô hạn. “thật sự không có gì, yên tâm đi, nhưng mà nàng có biết biểu hiện này của nàng rất mê người không, nàng đây là đang quyến rũ ta sao, hay thử thách sự kiên nhẫn của ta đây” Quân Hàn trong giọng nói mang theo chút trêu chọc. “nếu là ta đang quyến rũ huynh, vậy huynh có thích không”nàng nháy mắt tươi cười, lời nói nửa thật nửa đùa. “đương nhiên thích a”Quân Hàn cũng vậy trả lời nửa thật nửa đùa. “nga, vậy tối nay ta ở lại đây được không” nàng giọng nói dịu dàng, đôi mắt mong chờ, gương mặt e lệ đỏ bừng, nàng đã suy nghĩ rất kỹ rồi, nam nhân này vì nàng chuyện gì cũng làm, chịu hy sinh lớn vậy, có thể thấy được y yêu nàng đến nhường nào, thì nàng còn e ngại gì nữa. Quân Hàn không nói mà dùng hành động chứng minh, mỉm cười nhẹ nhàng, hôn mạnh vào môi của nàng, nụ hôn dài mà đầy tỉnh cảm, sau đó ôm nàng hướng giường đi đến, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, vận lực, màn trướng buông xuống, bên ngoài ánh trăng vẫn như cũ dịu dàng chiếu sáng, bên trong phòng cảnh xuân kiều diễm, không khí tràn ngập mùi vị giao hoan, cùng tiếng thở dốc của nam nhân hòa quyện cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân….đây là một đêm thật dài….. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Vương phủ, thư phòng Lạc Thiên ngồi đó thẩn thờ, không nói nên lời, hôm nay y vốn tranh thủ thời gian rãnh dẫn theo Hắc Phong, con tuấn mã của mình ra ngoài thành cho nó dạo chơi, nào ngờ khi đến đó y lại nhìn thấy Triệu Bân đang tức giận nói chuyện với Ngọc Băng Tâm, lúc đầu y nghĩ hai người họ cãi nhau, nên có ý định chạy ra khuyên can, nào ngờ, y lại nhìn thấy Quân Hàn cũng đang ở đó, xem ra y không cần ra tay rồi  , nên dự định xoay người bỏ đi, nào ngờ sau khi quay đầu lại bị một lời nói làm cho sửng sờ, khiến y không thể tiếp tục bước chân được nữa, y lén tìm một nơi gần đó nghe xem rốt cuộc họ đang nói gì, và cũng muốn xác định lại những gì mình vừa nghe có lầm hay không, và kết quả là y đã không nghe lầm, Ngọc Băng tâm là nữ nhân, điều này làm cho y khiếp sợ vô cùng, mấy tháng nay cùng ‘hắn’ tiếp xúc, tài năng của ‘hắn’, vẻ đẹp của ‘hắn’ đểu đã thu hút mình, thậm chí gần đây không hiểu sao, từ lúc từ chiến trưuờng trở về, trong đầu của y cũng vẫn hiện lên bóng dáng của ‘hắn’, cho dù ở bên cạnh đám thị thiếp xinh đẹp kia, y vẫn nghĩ đến ‘hắn’, bản thân y là nam tử, hơn nữa còn là vương gia, nên y kiên quyết bác bỏ những suy nghĩ đó trong đầu mình, thật không ngờ hôm nay y lại biết được chuyện này, nói như vậy là y có cơ hội rồi, nhưng mà những lời nói mà bọn họ nói hôm nay của họ lại làm cho y khiếp sợ không thôi, suy nghĩ và lời nói của Ngọc Băng Tâm đến giờ vẫn còn quanh quẩn trong đầu y, không lẽ nếu muốn ở cạnh nàng phải chấp nhận những chuyện này thật sao…………