Họ còn nhớ rất rõ, hơn nữa sẽ không bao giờ quên, lần đầu tiên Phù Dung có sắc mặt như thế, thì máu đã chạy thành sông. Năm đó vì trả thù cho mẫu thân, Phù Dung đã một đêm huyết tẩy cả Thiên Lan Huyết tộc, chỉ vì kẻ giết mẫu thân nàng không ai khác, chính là đại thiếu gia của Thiên Lang Huyết tộc. Kể từ đêm đó trở đi. Thiên Lang Huyết tộc đã vĩnh viễn biến mất trên đời. Hôm nay vẻ mặt này lại lần nữa tái hiện, xem ra Ma Vực Phong cùng đồng cảnh ngộ rồi đây. Năm nam nhân còn lại nhìn đến Phù Dung sắc mặt như thế, từ bước tiến lên lôi đài, thì không khỏi lo lắng, đang có ý định đuổi theo sau. Thì nhanh chóng lại bị Lưu Vân Tinh giữ lại. “ Đừng đi, để mình muội ấy giải quyết, nếu các người đi giờ này, sẽ chọc giận muội ấy đó ”. Năm nam nhân nghe thế, cũng không dám tiến lên nữa, vì dù sao Lưu Vân Tinh cũng sẽ không hại Phù Dung, hơn nữa họ lại từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau. Lưu Vân Tinh rất hiểu Phù Dung, nhưng giờ đây ngăn cản họ như thế, chắc hẳn là có lý do, hơn nữa quan hệ rất lớn đến Phù Dung, mà họ lại không biết. Nên họ đành lựa chọn tin tưởng, và im lặng chờ đợi vậy. Bất quá họ lại trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần có chút nguy hiểm, họ sẽ lập tức xông lên. Đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ loạn, nên giờ đây mấy nam nhân đã hoàn toàn quên mất, Phù Dung trong người vẫn có một nửa dòng máu của thần, người bình thường vốn không thể nào có cơ hội gây tổn thương đến nàng được. “ Ngươi chạm đến giới hạn của ta, vậy thì đi chết đi ” Phù Dung đứng trên lôi đài, nhìn trung niên nam nhân gằn từng tiếng, dứt lời thì ngay lập tức công kích, không nói thêm lời nào nữa. Trung niên nhân nhìn Phù Dung niên kỷ còn trẻ cho rằng công lực nàng không đến đâu, nên cũng lười biếng giao đấu, trong mắt không hề che dấu khinh thường. Bất quá hắn đã nhanh chóng bị hành động này của mình làm cho hối hận. Nữ tử đang đối đầu với hắn, dù còn rất trẻ, bất quá lại có một thân công lực thâm hậu, nhiều lúc còn khiến hắn không kịp trở tay. Do hai người quyết đấu, trung niên nhân lại dùng toàn lực công kích Phù Dung, nên trận pháp dần mất đi khống chế, mọi người bên dưới cũng đã mơ hồ lấy lại tinh thần Nhìn đến hai người đang đánh nhau trên lôi đài, lại nhìn mấy hồng y nhân giờ đây đã bị khống chế, cùng các cao thủ đã bị chết oan uổng, nhân sĩ võ lâm không khỏi cừu hận ngất trời, ai cũng oán độc nhìn vào người của Ma Vực Phong, như thể hận không ăn tươi nuốt sống họ được. Lưu Vân Tinh nhìn tình thế, nhanh chóng tiến đến mắt trận, dùng chưởng lực đánh vỡ nó. Vũ Ma Huyết trận ngay lập tức bị phá. Trên đài trung niên nhân cũng vì vậy mà bị trọng thương. Phù Dung ngay lập tức chớp lấy cơ hội công kích, chưởng phong như hàn quang, nhanh chóng công kích về phía trung niên nhân. Trung niên nhân lúc này không kịp né tránh, ngay lập tức bị chưởng phòng đánh trúng, ngã xuống lôi đài. Miệng không ngừng nôn ra máu tươi, có thể thấy được vết thương đã trầm trọng hơn nữa. Mấy hồng y nhân thấy vậy, không khỏi kinh hô lo lắng. “ Chủ nhân ”. Bất quá giờ đây họ đều bị điểm huyệt, không thể nào cử động, nên chỉ có thể đứng đó trơ mắt nhìn, không làm được gì. “ Giết cẩu tặc, giết cẩu tặc ”. Lúc này võ lâm nhân sĩ bên dưới bắt đầu nhỉn chằm chằm vào trung niên nhân cùng mấy hồng y nhân hô to rống giận, khí thế ngất trời, có thể thấy họ phẫn nộ đến mức nào. “ Hừ ” Phù Dung không thèm quan tâm đến họ, nhanh chóng xuống lôi đài, sau đó ra hiệu cho người của mình cùng rời đi. Thủy Vu, Lưu Vân Tinh cùng mấy nam nhân đều không có ý kiến, nhanh chóng theo sau, nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị trung niên nhân giữ lại. “ Đợi đã ” trung niên nhân nhìn Phù Dung, ánh mắt kiên quyết, như đưa ra quyết định gì đó. Phù Dung đứng đó nhìn hắn, nhưng không nói, mà chờ đợi xem hắn có gì muốn nói. “ Cả đời của Ma Lãnh ta xưa nay chưa từng bại bao giờ, ngươi là người đầu tiên, cho nên ta hy vọng, tính mạng của ta, có thể kết thúc trong tay của ngươi, có được không??? ” trung niên nhân nhìn Phù Dung, trong mắt còn mang theo tia khẩn cầu. “ Ngươi không xứng ” Phù Dung cười lạnh nhìn y, sau đó xoay người rời đi. Long có nghịch lân, ai cũng có một giới hạn cho mình. Hôm nay Ma Lãnh chính là chạm đến nghịch lân của nàng, động vào người của nàng, thì hắn nhất định phải trả giá, muốn nàng thực hiện tâm nguyện của hắn, hắn vẫn chưa có tư cách này đâu. Đoàn người Phù Dung rời khỏi, phía sau bắt đầu vang lên tiếng la cổ động báo thù của người võ lâm, còn có tiếng cười thảm thiết của Ma Lãnh. Bất quá những chuyện này lại hoàn toàn không hề liên quan gì đến họ, nên họ cũng không cần bận tâm nữa. ……………………. Sau khi rời đi khỏi đại hội, đoàn người Phù Dung nhanh chóng theo hướng trang viên của Lưu Vân Tinh tại cách đó hơn năm mươi dặm nghĩ ngơi, dù sao những chuyện còn lại, cũng không hề liên quan đến bọn họ, nên họ không nhất thiết cần giải quyết. Ba người Tư Đồ Cơ trải qua điều trị một thời gian, độc tính trong người đã hoàn toàn được giải trừ, hơn nữa vết thương cũng dần khép lại, hoàn toàn có thể an tâm. Nhìn đến ba người mang theo vết thương ngồi trong đình thản nhiên mỉm cười trò chuyện, Phù Dung đứng một góc gần đó không khỏi ngẩn người, không biết suy nghĩ gì. Lúc này trên vai nàng lại xuất hiện thêm một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về an ủi, khiến Phù Dung không khỏi xoay người nhìn lại. “ Tam ca, huynh đến rồi ” nhìn đến Thiên Tuyết xuất hiện tại chỗ này, Phù Dung dù có chút kinh hỷ, bất quá nhanh chóng trấn định lại. “ Dung nhi, nếu đã là duyên phận, hãy thuận theo. Nếu đã có tình, thì hãy theo đuổi nó, đừng để nhất thời suy nghĩ không cẩn thận, mà hối hận về sau” Thiên Tuyết nhìn Phù Dung tràn ngập tâm sự, nhẹ giọng an ủi. Y hy vọng muội muội mình có thể thật sự tìm thấy hạnh phúc, vì chỉ có như thế, thì y mới có thể an tâm tự mình tìm hạnh phúc cho mình. Nói thật lòng thì, y nhìn đến ai cũng có đôi, y cũng rất ngưỡng mộ, nên y phải nhanh chóng đốc thúc, có như vậy y mới có thể thoải mái mà ra đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình chứ.