Tuyệt Sắc Phong Lưu
Chương 48 : Tạm biệt, không gặp lại…
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Kiền chậm rãi nói: “Đi đi, đi rồi cũng đừng trở về nữa… Không nên để tôi nhìn thấy cô!” Trong lúc này, giọng nói của anh trở nên mờ ảo nhẹ nhàng, không nghe rõ giọng nói, cũng đoán không ra tâm tình của cô.
Nhìn thấy đối phương đã nói như vậy, Tô Uyển lập đứng dậy khỏi ghế, sau đó mỉm cười lần cuối với Trình Kiền, tuy rằng người kia luôn nhìn ra cửa sổ: “Này, tôi đi đây, hẹn gặp lại.” Nói xong, cũng không quay đầu đi ra khỏi phòng, lúc đi ra cửa cô nghe được giọng nói thật nhỏ của anh: “Sẽ không gặp lại nữa…”
Từ bệnh viện trở về không biết bao nhiêu ngày, quả thật Tô Uyển không còn thấy Trình Kiền nữa, cũng không nghe được tin tức liên quan đến anh. Nếu không phải thật sự anh ta giống như bốc hơi, đúng là Tô Uyển đã cho rằng lời nói lúc cô rời đi chỉ là lời nói mà thôi… Nhưng mà như vậy cũng tốt, anh ta biến mất cũng tốt, là giả biến mấy cũng vậy, tất cả mọi người yên lặng một chút, đối với mọi người đều tốt.
Cũng bởi vì không có sự tồn tại của Trình Kiền, không khí trong trò chơi cũng trở nên hòa hợp lên. Nhưng mà, bởi vì trong khoảng thời gian này quan hệ giữa Quách Gia Dịch và bạn gái tốt lên, cũng không thể lên chơi được, chắc là đi cùng bạn gái rồi! Nghe nói thời gian trước, sự việc đính hôn cùng bạn gái còn khiến báo chí cùng các tạp chí lớn nổ tung một phen! Ai bảo thân phận của Quách Gia Dịch cũng nổi tiếng chứ (phía trước có đề cập tới thân thế của anh ta) hơn nữa lúc đó trong tiệc cưới, nam đẹp trai, nữ đẹp gái, ân ân ái ái có thể nói là: Uyên ương chỉ xem thôi, không thể ao ước có được cảm giác thần tiên được. Điều này làm cho Tô Uyển cùng Diệp Hiểu Vũ, hai đồng chí nữ tính thật sự hâm mộ cùng ghen tị một phen.
Nhưng mà, đối với chuyện này, hai người đóng vai nam chính lại tỏ vẻ khinh thường, không để trong mắt tiệc cưới quy mô lớn như vậy. Bọn họ chỉ cần tùy tiện vung tay thì cũng có thể xa hoa hơn so với cái này, hoặc có thể nói lãng mạng hơn thế này; thế nhưng, nếu điều đó có thể dùng tiền để mua, hai người họ càng thêm khinh thường! Bởi vì họ biết: Quan trọng nhất là tấm lòng của chính mình, quy mô của tiệc cưới dù lớn nhỏ cũng chỉ là hình thức thể hiện thôi. Cho nên, bọn họ phải hao tổn tâm huyết, chỉ muốn người trong lòng có thể nở nụ cười xinh đẹp, hơn nữa tin tưởng rằng, các cô ấy sẽ xúc động bởi tình yêu của hai người.
Cho nên, hai người tính toán sau khi Mục Úc tốt nghiệp sẽ tổ chức một buổi tiệc đính hôn thực sự ngoài đời, vừa thỏa mãn lòng hư vinh của hai cô gái nhỏ, vừa muốn bày tỏ tâm ý của bản thân với các cô! Nhưng mà, trước đó, cha mẹ của Tô Uyển là một vấn đề lớn! Chuyện của Diệp Hiểu Vũ cùng Diệp Tử, hai bên nhà không phản đối, nói chung là hai tay hay hai chân tán thành cũng không đủ! Nhưng bên Tô Uyển không như vậy, cha mẹ cô đều là những người hiền lành làm quân y trong quân đội, cho nên cũng không liên hệ gì với giới kinh doanh, đương nhiên không biết nhiều về Mục Úc. Vì thế, khi Tô Uyển đưa Mục Úc về nhà, cứ thế khiến hai người ho sặc!
Mẹ Tô đỡ mắt kính của mình, nhìn Mục Úc lại nhìn Tô Uyển, sắc mặt vô cùng khó coi. Cuối cùng lắc đầu nói: “Con xem, mẹ không muốn con tìm bạn trai, con cũng đừng đưa con gái về nói muốn kết hôn chứ! Muốn mẹ tức chết hay sao?”
“Ha ha ha…” Diệp Hiểu Vũ nhịn không được cười thành tiếng. Diệp Tử bên cạnh chạy nhanh đến vỗ đầu cô một cái, hành động này trong mắt người khác là muốn nói “Đừng nghịch” hoặc là “Nghe lời đi”, nhưng mà Tô Uyển liếc qua liền thấy thật ra ý tứ của Diệp Tử chính là “Đừng làm ồn, xem kịch vui đi!” Chuyện này, Tô Uyển không bị mẹ làm tức chết, nhưng bị người bạn tốt nhất của mình làm tức đến chết rồi! Đây không phải là cố tình phá chiếc bàn của cô hay sao? (Ý nói phá hỏng chuyện tốt). Diệp Hiểu Vũ này, trước kia hoàn toàn tự tin với lời thề son sắt nói với cô, mặc kệ thế nào, sẽ giúp đỡ cô hết sức, kết quả -- cái này gọi là sự việc tối tăm đó!
“Thật là! Mỹ nhân gì chứ, anh ta không phải con gái!” Tô Uyển không vui, nói ai cũng được, cũng không được nói người của cô là mỹ nhân! Hơn nữa, muốn cao lớn có cao lớn, muốn dáng người có dáng người, làm sao mà là nữ được?
Nghe nói như thế, cha Tô ngồi một bên đang uống trà cũng mở miệng: “Con gái à, đúng là trước kia cha với mẹ con đã sai lầm rồi, không cho con quen biết với nam sinh khác, ta cũng thấy con từ chối không ít người… Nhưng mà lần này…” Dừng một lát, vẻ mặt cha Tô lộ vẻ khó xử, “Nếu con đưa về một nam sinh, chúng ta còn tính toán xem xét, người này… Ài! Thật sự cha với mẹ con hại con rồi!” Cha Tô thở dài một tiếng, dùng lực lắc đầu, đi vào phòng bếp rót nước sôi.
Thấy cha mẹ cũng không chịu tin Mục Úc là “nam sinh”, Tô Uyển sốt ruộc giống như kiến bò trên chảo nóng, vội vàng nhìn về phía Diệp Hiểu Vũ xin trợ giúp, bởi vì cô biết, từ khi còn nhỏ, nếu có chuyện gì không làm được, tìm đại tiểu thư Diệp, Diệp Hiểu Vũ mà nói, mẹ cô sẽ đồng ý, hơn nữa, nếu mẹ cô bị thu phục, thì cha cô sẽ không còn vấn đề… Đúng là trước mắt cô cần có trợ giúp, không biết đại tiểu thư Diệp nói cái gì cùng Diệp Tử, kề tai nói nhỏ khiến Tô Uyển giận vô cùng.
Đúng là, cô vẫn chưa kịp phản bác, liền nghe tiếng mẹ cô mở miệng: “Hãy xem chồng tương lai Diệp Tử của Hiểu Vũ kìa, rất đẹp trai! Nhìn bộ dáng trắng nõn nà thật đẹp, không cần mang người lòe loẹt này về nhà!”
Được khen ngợi đích danh như vậy, bạn học Diệp Hiểu Vũ vô cùng phối hợp còn nói “Dạ dạ dạ”, khiến Tô Uyển tức giận đến mức muốn bước lên một bước. Ở phía sau, đột nhiên Mục Úc mở miệng: “Chào bác gái, cháu tên là Mục Úc, đây là danh thiếp của cháu.” Nói xong còn lấy danh thiếp, cung kính đưa bằng hai tay cho mẹ Tô, mẹ Tô giả vờ như ngơ ngác, cầm lấy danh thiếp, sau đó bộ dạng khó tin nhìn Mục Úc.
Trong chốc lát, đột nhiên mẹ Tô ồ lên một tiếng, cha Tô sợ tới mức vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lo lắng hỏi vợ: “Bà khép miệng lại đi!” Nói xong, quay về phía Mục Úc, hung dữ trừng mắt nói: “Nói, có phải cậu vừa làm gì vợ tôi không?”
Thấy vậy, Mục Úc cung kính làm kiểu nghi lễ của quốc tế, tay phải đặt trước ngực, cơ thể nghiêng về trước 45 độ, nói với cha Tô: “Chào bác trai, cháu là Mục Úc, là bạn trai của con bác. Đầu năm tới cháu sẽ tốt nghiệp, hơn nữa sẽ tiếp nhận công việc của gia đình, hy vọng bác đồng ý gả thiên kim của bác cho cháu, về sính lễ…”
Mục Úc nói chưa xong, cha Tô cũng kêu lên… Mục Úc khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cha mẹ của Tiểu Bình Quả đều đáng sợ như vậy sao? Vậy thì sinh ra một người con gái như vậy, anh cũng không lấy làm lạ. Khi anh còn đang suy nghĩ đến chuyện “không quan trọng”, đột nhiên mẹ Tô phục hồi tinh thần nói với anh: “Con trai, con nói con tên Mục Úc? Có phải là con trai của chủ tịch công ty Khóa Quốc?” Giọng nói của mẹ Tô, từng chữ từng chữ càng khẳng định càng lên cao, nghiễm nhiên thành bộ dáng “thấy tiền liền sáng mắt.” (oa, Tô Uyển, tại sao con nói cha mẹ con như vậy…)
Lúc này cha Tô cũng chen vào một câu nói cho náo nhiệt: “Ha ha, nếu như muốn làm bên thương mại, con gái chúng tôi sẽ làm gì?”
“Dạ thưa bác trai, thiên kim nhà bác học ngành Thị trường Marketing, có thể tới công ty cháu làm bên Phòng thị trường…”
“Ông nó! Ông ngốc à? Nếu Uyển Uyển nhà ta gả đi, còn phải đi làm sao? Ông đúng là đầu heo! Thật là!” Nói xong chuyển thành bộ dạng tươi cười nhìn Mục Úc, bình tĩnh nói: “Thật ra những chuyện đó không quan trọng lắm, quan trọng là… Cháu có thể làm cho cả đời Uyển Uyển được hạnh phúc, hơn nữa không phải chịu bất kỳ thương tổn nào! Nếu cháu có thể làm điều này, bác sẽ chấp nhận!”
Khụ khụ, gặp thời điểm thích hợp, Diệp Hiểu Vũ nhanh chóng nhảy ra hỗ trợ Mục Úc một tay. “Dì à! Dì yên tâm đi, ác ma này… A… Không, ý cháu là con ngỗng Mục Úc ~ (Mẹ Tô nghĩ rằng đó là biệt danh của Mục Úc nên không chú ý) cũng là một trong các đối tác của công ty nhà cháu, nhân phẩm của anh ta cùng với các mặt khác, cháu đảm bảo đó ~ a, trừ một điểm (độc giả tự tưởng tượng).”
Diệp Hiểu Vũ còn chưa nói xong, giọng nói của cô đã bị một giọng nói trầm thấp khác xen vào: “Bác gái, bác yên tâm, nhất định cháu sẽ đối tốt với cô ấy! Có lẽ bây giờ không thể chứng minh, nhưng cháu sẽ dùng cuộc sống này làm bằng chứng, sẽ cố làm thật tốt mọi việc, lo cho tình yêu của mình.”
Anh vừa dứt lời, liền nhìn đến hai người lớn, gương mặt đang vui vẻ tươi cười, hơn nữa còn gật đầu quả quyết.
Lúc này, đột nhiên cha Tô nghiêm mặt nói: “Con trai, tại sao con gọi là bác gái hả?”
Nghe được cha nói lời này, trong lòng Tô Uyển vui đến nở hoa, xem ra chuẩn bị diễn trò rồi! Sau đó trước mặt Diệp Tử cùng Hiểu Hiểu, hai người đang “xem diễn trò”, Mục Úc hơi xấu hổ gọi “mẹ”, điều này khiến mẹ Tô vui mừng vô cùng, đây là con trai của bà đó! Ha ha, đây đúng là có tiện nghi mà không chiếm là kẻ điên mà! (bây giờ các người biết vì sao Tô Uyển có thể nói những lời kia chưa?)
Lúc này, cha Tô cũng không quên chạy tới tham gia: “Còn bác, bác nữa?”
“Cha!” Có thể nhìn ra được, gương mặt trẵng nõn của Mục Úc có thể nặn ra nước, bây giờ ửng đỏ, trông rất đẹp mắt. Nếu không có cha mẹ ở bên cạnh, ước chừng Tô Uyển sẽ nhào lên hung hăng cắn vài cái.
Nhưng mà mặc kệ nói thế nào, chuyện lớn bên nhà của cô của giải quyết xong rồi!
Một ngày tháng 11, đột nhiên Diệp Tử mang đến cho mọi người một tin tức: Trình Kiền đi đến Áo để học chuyên sâu rồi. Không nói cho ai biết, vừa thay đổi tính cách dương dương tự đắc thường ngày xong, anh ta liền đi đến nơi đất khách xa lạ một mình. Trong lòng Tô Uyển hỗn loạn, chỉ một câu đơn giản kia “Sẽ không gặp nữa”. Thật sự là “lời nói thấm thía” đó! Câu nói của người khác trong thời điểm quan trọng, sẽ ghi nhận trong lòng rất lâu… Câu nói này là của Tô Uyển!
Thời gian đến, thời gian đi đều nhanh như vậy, thoáng một lúc sẽ qua đi, đảo mắt đã đến kì nghỉ đông thứ hai rồi. Theo như Sói cô độc nói, tết âm lịch cũng sẽ xuất hiện thêm nhiệm vụ đặc biệt ~ mọi người cùng đồng thanh chấp nhận, vì thế giao hẹn lúc thực hiện nhiệm vụ đặc biệt sẽ tập hợp cùng một chỗ.
Nhiệm vụ đặc biệt vẫn có tình yêu như trước (Sói cô độc: Cũng không nhìn xem là người nào viết!), nhưng so với lần trước, lần nhiệm vụ Trung thu, nhiệm vụ lần này ít đi một chút, thật sự buồn tẻ. Nhưng mà sau khi tổng kết, lại phát hiện thiếu đi tiếng huyên náo của Tô Uyển! (thật ra sự ra đi của Trình Kiền cũng là một nguyên nhân chủ yếu), hỏi cô gái nhỏ này nguyên nhân, cô vô cùng đứng đắn trả lời: “Vì không thể làm một người con gái ăn cơm nhão, mẹ già quyết định từ sau học kỳ, phải bắt đầu học tập thật tốt!” (mọi người: “Cái đó không gọi là ăn cơm nhão…”)
Thấy Tô Uyển đã thích thú như vậy, Hiểu Hiểu, người đã mặc chung một chiếc váy lớn lên cùng cô, bạn bè thân thiết như vậy làm sao không ủng hộ chứ? Vì thế, Hiểu Hiểu quyết định, cô sẽ đi theo Tô Uyển, cố gắng học tập ~ sau đó chờ làm việc cho công ty của gia đình mình. Lúc đó muốn chơi thế nào rồi chơi! (Cha Diệp mẹ Diệp: Gia đình mình cũng không chăm lo sao?) nhìn đến vợ mình cũng quyết định học tập thật tốt, không cần mỗi khi anh hỏi tiền đều than trời khóc đất cầu xin hai tiểu tổ tông này đọc sách ~O(∩_∩)O khà khà ~ anh tán thành hai tay hai chân với chuyện này.
Nghe nói sau nhiệm vụ đặc biệt lần này, Quách Gia Dịch cũng đã nghiên cứu tâm lý học thành công cùng với chuyên tâm làm việc, cho nên – trò chơi lần này lập tức biến thành dấu hiệu cho thấy mọi người chia lìa, Sói cô độc lang thang trong trò chơi buồn rầu rơi lệ, nghĩ thầm rằng: Tiền thưởng lại không có…
Tháng ba cùng năm, Trình Kiền lấy tư cách làm việc mà quay trở lại dưới ánh đèn sân khấu lần nữa. Vốn dĩ anh có năng khiếu về âm nhạc xuất sắc, chỉ chưa tới nửa năm đã thành công hoàn thành bằng Thạc sĩ diễn tấu (Chính là đánh đàn dương cầm), đồng thời bắt đầu đi lưu diễn khắp thế giới. Có người đã từng hỏi anh: "Là điều gì đã giúp anh tiến tới như vậy? Một người rất vất vả nhỉ!"
Lúc này, Trình Kiền khẽ mỉm cười, trả lời: "Là một tấm hình." Mỗi lần nói đến đây anh cũng không tiết lộ gì thêm nữa, điều này làm cho mọi người đều suy đoán xem người đó có phải là vị hôn thê hay là người yêu.... của anh hay không, nhưng vẫn không có câu trả lời, có thể nói, Trình Kiền cũng sẽ không để cho mọi người biết được câu trả lời này....
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
10 chương
78 chương
58 chương
34 chương
54 chương
99 chương
11 chương