Tuyệt Sắc Phong Lưu
Chương 42 : 'Đêm trước khi kết hôn'
Khi Tô Uyển đang nói chuyện đến vui vẻ với Mục Úc thì lại nhận được lời uy hiếp vô cùng khó hiểu đến từ đại thần, cũng chính là vương tử dương cầm Trình Kiền, đối phương nói với cô, nếu như bây giờ cô quay đầu thì có thể tha thứ cho cô, cũng cho cô cơ hội để quay lại với anh ta thêm lần nữa, điều này làm cho Tô Uyển nghĩ mãi không xong. Thứ nhất, cô không làm gì sai thì tại sao phải quay đầu lại? Thứ hai, nói khó nghe hơn một chút thì việc cô và Mục Úc quen nhau có liên quan gì đến Trình Kiền? Càng không cần phải nói đến chuyện tha thứ. Thứ ba, cũng là điều Tô Uyển không hiểu nhất, cái gì gọi là quay lại thêm lần nữa vậy? Cho tới bây giờ hai người vẫn chưa từng qua lại với nhau! Dù có nói thế nào thì cuối cùng không có bất cứ thứ gì chứng minh hai người đã từng quen. Tổng kết lại mà nói thì chính là: một, Tô Uyển không làm gì sai, hai, cô không có lỗi với Trình Kiền, ba, chưa từng quen nhau thì bắt đầu lại lần nữa bằng cách nào? Vì vậy, Tô Uyển cho ra một kết luận: đối với loại người có hành vi này, cứ bỏ qua là được, cần gì phải đáp lại bằng tình cảm của mình đây? Đó chính là vô cùng lãng phí!
Cứ như vậy, ngày vẫn trôi qua, hôn lễ bên Hiểu Hiểu cũng đã sắp chuẩn bị xong. Một ngày trước khi hệ thống kết hôn được cập nhật, cũng là tối thứ sáu, cả hai người Hiểu Hiểu và Diệp Tử đều đi làm nhiệm vụ tình lữ, mà tên Mục Úc kia vì bận chuyện của công ty nên không có thời gian đi theo cô. Dĩ nhiên, Tô Uyển cũng sẽ không ngu đến mức đi tìm đại thần nói chuyện.
Nhưng đồ thì vẫn phải đưa, nếu không thì chẳng phải công sức cô chuẩn bị lâu như vậy sẽ lãng phí sao? Hơn nữa, từ lúc Tô Uyển học tiểu học đã bắt đầu biết nếu nói ra mà không thực hiện thì chính là nói láo. Như vậy, chẳng phải mũi của cô cũng sẽ dài hệt như Pinocchio sao? Không phải đó là đang thông báo với cả thiên hạ là cô làm chuyện xấu à? Vì thế, cô mới định sẽ đưa cho từng người ngay trước mặt Mục Úc vào ngày trước khi kết hôn.
Nói như vậy, không biết gần đây ông xã thần y đã chạy đi đâu rồi nhỉ? (Quách Gia Dịch: Bà xã, em có thể nhớ tới anh rồi ~) Tô Uyển lại nghĩ mãi không xong thêm lần nữa... Có điều cô tin, ông xã đã đồng ý tham gia hôn lễ với cô thì nhất định sẽ giữ lời. Được rồi, như vậy ngày mai gặp các vị.
Thật ra thì mấy ngày nay Quách Gia Dịch đều ở cùng với cô bạn gái thanh mai trúc mã kia. Nhắc tới cũng thật buồn cười, anh ta vẫn luôn muốn liều mạng thoát khỏi cuộc sống cao cấp luẩn quẩn của mình, nhưng quanh đi quẩn lại, anh ta vẫn trở lại điểm ban đầu. Bởi vì trong khoảng thời gian anh ta chơi game với Tô Uyển, anh ta không chỉ bỏ bê công việc mà hình như cũng hoàn toàn bỏ qua cho môn tâm lý học mà mình thích. Anh ta luôn miệng nói mình không thuộc về vòng tròn luẩn quẩn kia, anh ta muốn được giống như Tô Uyển, sống cuộc sống của riêng mình, nhưng những điều này đều là không thể nào!
Dù cho anh ta có cố gắng đến thế nào, anh ta cũng không thể thoát khỏi số mệnh của mình. Đúng, là số mệnh. Anh ta có cha mẹ của anh ta, có cuộc sống của anh ta, có sự yêu thích nhiệt tình với tâm lý học của anh ta. Những thứ này đều không phải là thứ mà Tô Uyển có thể tiếp tục giúp đỡ anh ta. Nghĩ tới nghĩ lui, nhiều năm như vậy, cho dù là mưa gió hay là xảy ra việc lớn việc nhỏ gì, người ở bên cạnh anh ta cũng chỉ có cô bạn gái kia, cô "em gái" thanh mai trúc mã của anh ta. Cố gắng cũng chỉ là công dã tràng, quanh đi quẩn lại một hồi thì cũng sẽ bay theo gió mà thôi.
Nhưng sau khi tĩnh tâm ngẫm nghĩ, anh ta lại phát hiện, những năm nay đều là một mình anh ta tự nhiên sải bước đi về phía trước. Anh ta chỉ chú ý tới phong cảnh trước mắt, lại không muốn quay đầu nhìn người phía sau, người thanh mai vẫn đi theo phía sau anh ta, nhiều năm như vậy nhưng cũng không thay lòng.
Sau khi gặp Tô Uyển, mặc dù anh ta có thể dùng tất cả thủ đoạn để đặt dấu ấn của anh ta lên cô, nhưng anh ta không thể, bởi vì anh ta không hy vọng cô gái kia sẽ giống như mình, phải trở thành một chú chim trong lồng. Vậy nên cuối cùng anh ta vẫn lựa chọn buông tay. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có lẽ hạnh phúc đang ở phía sau anh ta, chỉ là do anh ta chưa bao giờ quay đầu nhìn lại mà thôi. Cho nên, trong khoảng thời gian này anh ta luôn ở cùng với cô bạn gái kia, hi vọng tình cảm thật sự là thứ ‘có thể bồi dưỡng’ giống như mọi người vẫn nói.
Mặc dù khoảng thời gian này không đủ để thay đổi tâm trạng của anh ta, nhưng cũng làm cho anh ta hiểu được tính cảm của cô ấy với anh ta là như thế nào, giống như anh ta đối với Tô Uyển vậy, cho nên cuối cùng anh ta đã lựa chọn việc buông tay. Chỉ mong Mục Úc kia có thể đối xử tốt với cô, tâm nguyện của anh ta chẳng qua cũng chỉ là muốn nhìn cô hạnh phúc mà thôi, về phần người kia là ai, anh ta không quan tâm.
Đến tối, vì Mục Úc còn chưa hết bận nên Tô Uyển phải ở kí túc xá một mình, cô xem lại chút trang sức muốn tặng rồi tiến hành gia công lần cuối.
Lúc này, cô nhận được một tin nhắn. Vừa mở ra xem, thì ra là sư phụ Tiêu Sắt Lang của cô. Trên đó viết, bởi vì anh ta thông minh tài trí cho nên đã làm xong việc cập nhật tài liệu rồi, bây giờ có thể mang Tô Uyển đi giết quái, hỏi cô có rảnh không. Tô Uyển thấy hiếm khi Tiêu Sắt Lang chủ động nói muốn dẫn cô giết quái (một mặt là sư phụ không thể vội vàng đi tìm đồ đệ, mặt khác… Cũng là do bình thường anh ta quá bận rộn ), cô không thể bỏ qua lợi ích lớn này phải không? Ngón tay tự động gõ gõ hai chữ "Chờ anh", rồi ngoan ngoãn ngồi đợi trước máy tính.
"Đinh~ Gió Lạnh Xào Xạc đã đăng nhập." Theo tiếng thông báo của hệ thống , một giọng nam thô kệch nhưng vẫn không mất mỹ cảm, hơn nữa còn vô cùng hồn nhiên truyền từ trong tai nghe ra ngoài: "Đệ tử bảo bối ơi~~~~~~ Uyển Uyển à, vi sư đến rồi!" Tô Uyển vừa nghe giọng nói hết sức biến thái của Tiêu Sắt Lang thì lập tức đưa tay bịt tai lại, nhưng cô phát hiện mình đang mang tai nghe nên vội vàng ngừng hành động ngu xuẩn này. Nếu như cô bịt tai thật thì ma âm đó sẽ càng xâm nhập vào sâu trong màng nhĩ rồi.
"Này này, con sói háo sắc kia, sao mới tới mà anh đã làm ầm lên rồi vậy?"
"Uyển Uyển, đừng gọi vi sư như vậy mà, trước kia không phải lúc nào cũng gọi là sư phụ sao? Thế nào, mấy ngày nay không có chuyện gì muốn hỏi anh thì không gọi sao? Ai, sao anh có thể chịu nổi chuyện này chứ..." Nói xong còn làm bộ khóc lóc khiến Tô Uyển nhịn không được mà muốn tạo biểu cảm nôn mửa, chẳng qua cô nghĩ chắc tên sói háo sắc đó cũng không nhìn thấy được, Tô Uyển lại vội vàng chép miệng.
Thấy đồ nhi không nói lời nào, Tiêu Sắt Lang lại tiếp tục mở miệng: "Uyển Uyển à, em không sao chứ? Anh dẫn em đi giết quái được không?"
"Miễn đi, gần đây em không có hứng thú gì với việc giết quái. Không phải sắp bắt đầu cuộc thi PK tình nhân rồi sao?"
"Uyển Uyển, nếu như lần này anh có thể PK, em bằng lòng tham gia cuộc thi PK với anh không?" Đột nhiên Tiêu Sắt Lang rất nghiêm túc hỏi Tô Uyển một câu. Lúc này dường như anh ta đang muốn nghe được một lời khẳng định từ trong miệng Tô Uyển, nhưng sự thật thường không như người ta mong đợi, ít nhất với Sở Phong Hàn thì luôn là như vậy. Về việc này, sau khi Tô Uyển nghe nói như thế thì trực tiếp ngây ngẩn cả người, cô đã bao giờ thấy sư phụ của mình nghiêm túc như vậy đâu, hơn nữa bình thường Tiêu Sắt Lang đều mang dáng vẻ thờ ơ với tất cả mọi thứ, nhưng hôm nay, sao anh ta lại có thể trở nên nghiêm túc mà hỏi cô vấn đề đó chứ? Tô Uyển không dám nghĩ tiếp, vì thế nên cô vẫn tiếp tục sững sờ.
"Uyển Uyển, em đang nghĩ gì vậy? Anh đùa thôi! Đã lên tới thứ hạng này rồi thì sao còn có thể PK được nữa? Nếu được thì anh đã sớm thành ‘vũ trụ vô song và vô địch thế giới rồi, a ha ha ha ha ha!" Thấy thế, Tiêu Sắt Lang lại nhanh chóng giả vờ ngớ ngẩn để lấp liếm chuyện này đi. Mà Tô Uyển thấy rất nhanh sư phụ đã trở lại bình thường nên mới cho rằng anh ta chỉ đang đùa với mình thôi, cô không quan tâm mấy.
Cứ như vậy, khi hai người tán dóc từ đông đến tây, lại kéo từ tây sang tới đông, không biết cô gái nhỏ Tô Uyển này lại bị đứt dây thần kinh nào mà đột nhiên hỏi một câu: "Sư phụ, anh nói xem, ‘cướp dâu’ cần điều kiện gì vậy?"
"Sư phụ, bây giờ biết gọi anh là sư phụ rồi hả? Lúc hỏi gì đó thì… Cái gì? Em hỏi cái gì thế? ‘Cướp dâu’ à? Chẳng lẽ em không muốn kết hôn nữa nên muốn tìm người cướp dâu sao???" Tiêu Sắt Lang bắt đầu phát huy trí tưởng tượng không có giới hạn của của một người thuộc chòm sao Bảo Bình. Tô Uyển vừa nghe, lập tức không để ý hình tượng mà trừng mắt còn cộng thêm cả trề môi. Cũng may hai người chỉ nghe thấy giọng của nhau, nếu Tiêu Sắt Lang có thể nhìn thấy cảnh tượng của bây giờ của Tô Uyển, như vậy thì đoán chừng cả đời anh ta cũng không dám phát huy trí tưởng tượng của mình trước mặt Tô Uyển nữa.
Chỉ là chơi thì chơi, nếu đồ nhi bảo bối đã lên tiếng thì sao người làm sư phụ như anh ta có thể không nói được? Vì vậy Tiêu Sắt Lang cố ý hắng giọng một cái, sau đó với nói Tô Uyển: "Cướp dâu thôi mà, đương nhiên là có thể, nếu như em muốn thì..." Lời này lại làm sắc mặt Tô Uyển càng xấu hơn. Nếu như Tiêu Sắt Lang may mắn thấy, đoán chừng không chỉ đời này, đời sau kiếp sau sau nữa cũng không dám phát huy trí tưởng tượng lên người Tô Uyển nữa rồi...
"Nói cho đàng hoàng một chút, nếu không đừng trách tôi xem anh như người câm đấy!" Vốn là một câu nguyên gốc ‘không nói lời nào thì cũng không ai xem bạn trở thành người câm đâu’, trải qua chút gia công của Tô Uyển mà lại có một ý nghĩa khác. Tiêu Sắt Lang vừa nghe, vội vàng im lặng, à không đúng, phải nói là thành thật mà làm công tác giảng giải của một vị sư phụ...
"Thôi, nói một cách chính xác là nhất định phải có tiền!" Sau đó Tô Uyển lại "Hả?" một tiếng, nhất thời đầu lưỡi của Tiêu Sắt Lang nhất thắt lại, lời nói cũng có chút cà lăm, bất chẳng qua anh ta vẫn phải sắp xếp lại ngôn ngữ của mình cho tốt: "Ừ, nói đúng ra là phải cần rất nhiều nhân dân tệ, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết, game mà không lừa tiền thì không còn gọi là game nữa!"
Mặc dù lời nói là thật, nhưng khi nghe Tô Uyển hắng giọng, Tiêu Sắt Lang vẫn rất "biết điều" mà quay trở lại đề tài "cướp cô dâu".
"Sau đó phải cho người muốn cướp dâu kia PK với một nửa của đối phương, ách, nói một cách đơn giản là, nếu như người em nhờ..."
Tô Uyển: "Anh nói cái gì thế??"
"A, anh nói là, nếu có kẻ mù nào đó muốn cướp em... Không đúng, à mà cũng không phải, ý anh là nếu có tên mù nào đó dám PK để dành em từ tay anh ta, cũng chính là tên ác ma kia... Khụ khụ, đó không phải là không biết tự lượng sức mình sao?" Mặc dù lời nói của Tiêu Sắt Lang thiếu chút nữa đã khiến mắt của Tô Uyển phải rớt ra ngoài, nhưng ngại vì cách một màn hình vi tính mà đối phương cũng không thể thấy được nên tạm thời tha cho con sói háo sắc này một lần. Nhưng, không thể không nói, câu nói sau cùng kia, Tô Uyển nghe xong thì vẫn rất vui vẻ! Thế nào? Nói người đàn ông của bạn lợi hại, chẳng lẽ bạn lại không thích nghe à?
"Không phải chỉ đơn giản như vậy thôi chứ? Nếu vậy thì chẳng phải nó còn không dân chủ hơn cả tỷ võ cầu hôn rồi sao?" Tô Uyển bất mãn ‘hừ’ một tiếng.
"Ha ha, chắc chắn là không rồi, em nghĩ xem ‘tỷ võ cầu hôn’ đã không dân chủ như vậy rồi, sao Cửu Thiên chúng ta lại dẫm lên vết xe đổ đó được? Cho nên! Cuối cùng chúng ta sẽ để người bị cướp chọn ‘có đồng ý hay không’, nếu như không đồng ý, khà khà khà, tất cả cố gắng lúc trước đều vô ích!" Nói đến thiết kế Cửu Thiên, Tiêu Sắt Lang rất tự hào, ai bảo anh ta là kỹ sư thiết kế của Cửu Thiên chứ!
"Này, mấy người có lộn không vậy, sao đến lúc cuối cùng mới cho người ta chọn thế? Vì sao không cho chọn từ lúc mới đi lên đi? Hừ, em biết rồi, nhất định là công ty của mấy người tham tiền, nếu vừa bắt đầu đã chọn thì số tiền thu vào sẽ hụt đi rất nhiều phải không!" Tô Uyển đáp trả một cách đầy giận dữ.
Xem ra là đã nói trúng "chỗ đau" của Tiêu Sắt, thái độ người sau có chút khác thường mà không nói được gì, lại lấy biểu cảm xấu hổ để đáp lại Tô Uyển, khiến cô có cảm giác mình đang lãng phí nước bọt
"Được rồi." Tô Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc nhất thời cả hai người cũng không nói gì. Nhưng thời gian yên tĩnh này không kéo dài bao lâu, tên Mục Úc kia đã đăng nhập, thoạt nhìn là mới vừa họp xong. Tiêu Sắt thấy chân mệnh thiên tử đã đăng nhập, trong hôn lễ này thì nhiều nhất anh ta cũng chỉ có thể đóng vai phụ mà thôi, đồng chí sư phụ nên ngoan ngoãn tránh ra miễn cho việc bị người khác ghen ghét, vừa thông báo cho Tô Uyển một tiếng thì Tiêu Sắt đã thoát.
Sau khi Mục Úc lên, câu nói đầu tiên chính là hỏi Tô Uyển: "Con sói háo sắc đó sao vậy? Sao tự nhiên lại thoát rồi? Anh ta không bắt nạt em chứ? Vừa mới gặp anh thì đã chạy làm gì?"
Nghe nói như thế, Tô Uyển lại bất đắc dĩ mà xem thường anh lần nữa, chẳng lẽ gần đây trí tưởng tượng của ai cũng phong phú như vậy sao? Có điều nghĩ thì nghĩ, Tô Uyển vẫn ngoan ngoãn giải thích với Mục Úc. Có lúc cô cảm thấy lúc ở trước mặt Mục Úc thì cô đâu còn là một con cọp nhỏ nữa, rõ ràng là đã biến thành một con mèo vô cùng dịu dàng rồi. Sử dụng câu nói của sư phụ thì là: "Sao cô có thể chịu nổi điều này chứ?"
"À, anh ta nói làm xong sớm, nhìn thấy không ai nói chuyện thì với em nên mới đăng nhập một lúc. Đúng rồi, ngày mai em đưa quà tặng cho mọi người trước hôn lễ được không?" Mặc dù cô biết nhất định Mục Úc sẽ đồng ý, nhưng có trưng cầu ý kiến của đối phương thì vẫn tốt hơn!
"À à, tất nhiên là được, chuyện của em, anh không can thiệp." Mục Úc như có chút đăm chiêu với nửa câu đầu của Tô Uyển.
"Hì hì, em biết ngay Tiểu Mỹ Nhân anh là tốt nhất mà!" Tô Uyển vui mừng hớn hở.
"Ừ, ngày mai sẽ vất vả nhiều giờ đấy, em đi nghỉ đi. Vừa lúc anh làm họp một ngày thì cũng mệt rồi... Như vậy đi, ngủ ngon, ngày mai gặp nhé!" nghe thấy Tiểu Bình Qủa của anh khen ngợi mình, Mục Úc cũng ném hết tất cả những chuyện làm anh nhức đầu và nghi ngờ ra sau đầu. Ngày mai, ngày mai thì anh đã có thể kết hôn với cô rồi, mặc dù chỉ là trong trò chơi. Nhưng anh biết, một ngày nào đó, nhất định anh sẽ cho cô một hôn lễ, tuy không nhất định là lãng mạn nhất, nhưng chắc chắn phải là hôn lễ mà cô thích nhất!
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
8 chương
1254 chương