Sắc mặt Tử Nguyệt hoàng trầm xuống, ngốc tử sao lại xông vào đây được?
Thật ra hắn cũng biết Dạ Vô Trần cũng không xem như ngốc tử, chỉ số thông minh của hắn chỉ dừng lại ở lúc sáu tuổi thôi, nhưng một người trưởng thành có chỉ số thông minh như thế không phải ngốc tử thì là cái gì?
“Cho hắn vào.” Tử Nguyệt hoàng trầm giọng nói.
Ngay lập tức, một bóng người chạy như bay vào trong, khi hắn nhìn thấy Mộ Như Nguyệt hoàn hảo không tổn thương gì, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười sáng lạn.
“Nương tử, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Khuôn mặt thiếu niên tươi cười như ánh mặt trời, một đôi mắt thanh khiết như đứa trẻ khiến người khác không tự chủ được tin tưởng lời hắn nói.
“Vô Trần, chúng ta về nhà đi.” Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay thiếu niên, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Không biết vì sao khi nhìn vào đôi mắt đơn thuần của thiếu niên, tâm nàng bình tĩnh lại, nếu nhất định phải gả cho một người ở dị thế này, nàng tình nguyện gả cho thiếu niên thiên chân đơn thuần Dạ Vô Trần.
Chỉ vì khi ở bên hắn, tâm nàng thật yên bình, loại cảm giác này ở kiếp trước nàng chưa từng có...
Ngay cả Mộ Như Nguyệt cũng không biết vì sao có cảm giác này.
Lần đầu gặp nhau, hắn nói, tỷ tỷ, ngươi thơm quá, khi đó thiếu niên sạch sẽ, thuần túy không một tia tạp chất khiến nàng nhớ tới đệ đệ mình kiếp trước. Nhưng chung quy thiếu niên này không phải là hắn.
Lần thứ hai, nàng nhìn thấy một nhóm hoàng tử công chúa khi dễ hắn, bộ dáng đơn bạc bất lực của hắn khi đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, mà lần đó, nàng phát hiện vết thương dữ tợn trên người hắn.
Vết thương đó vô cùng xấu xí, lại vì trúng độc mà có, loại độc này rất bá đạo, mỗi đêm không có trăng nhất định phải chịu tra tấn.
Cha mẹ chết sớm, bản thân trúng độc, thiếu niên này thật khiến người ta thương tiếc...
Nhưng cũng chỉ là như thế mà thôi.
Dạ Vô Trần nở nụ cười làm dung nhan tuấn mỹ càng thêm tỏa sáng, hắn lúc này giống như một yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, mỗi động tác mỗi nụ cười đều phong hoa tuyệt đại.
“Tốt, chúng ta về nhà.”
Đúng vậy, bọn họ về nhà...
“Đứng lại!” Tử Nguyệt hoàng đập bàn, phẫn nộ quát, “Ai cho phép các ngươi rời đi? Không có ý chỉ của trẫm, xem ai dám can đảm rời khỏi nơi này!”
Mộ Như Nguyệt cười cười, Tử Nguyệt hoàng này quả nhiên là một hôn quân a.
Thật không biết loại hoàng đế như hắn làm thế nào an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế hơn hai mươi năm qua?
“Ta muốn rời khỏi, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được!” Mộ Như Nguyệt không hề sợ hãi nhìn thẳng vào Tử Nguyệt hoàng, gương mặt tuyệt mỹ mang nụ cười lạnh lẽo.Tử Nguyệt hoàng tức giận đến cả người run rẩy, đáy mắt thoáng hiện sát khí, nếu không thể khiến nữ nhân này làm việc cho hắn, vậy phải vĩnh tuyệt hậu hoạn, tuyệt đối không thể để nàng và Dạ Vô Trần ở bên nhau.
Buồn cười là Tử Nguyệt hoàng tự mình hạ chỉ, bây giờ lại hối hận vạn phần...
Ai cũng không chú ý lúc này trong con ngươi thuần khiết của Dạ Vô Trần hiện lên ánh sáng khác thường. Đúng lúc đó, một thái giám ngoài cửa vội vàng chạy vào bẩm báo: “Bệ hạ, việc lớn không tốt, quốc khố bị hỏa hoạn, tất cả mọi người đang dập lửa cứu vật.”
“Cái gì?” Tử Nguyệt hoàng đứng bật dậy, trong quốc khố không chỉ có rất nhiều tài vật mà còn có trân bảo của hắn, trân bảo đó dù có tiền cũng không mua được.
Vì sao hiện tại quốc khố đột nhiên hỏa hoạn?
Không được, hắn không thể chờ ở đây, hắn phải qua xem tình hình thế nào...
“Lập tức dẫn đường, trẫm muốn đích thân đến xem.” Cuối cùng Tử Nguyệt hoàng cũng không dây dưa Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần nữa, vội vàng dẫn theo một đám người đi hướng quốc khố.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
86 chương
268 chương
123 chương
16 chương
87 chương