Con ngươi sạch sẽ nhìn Mộ Như Nguyệt không chớp mắt, Dạ Vô Trần không im lặng không có bất cứ động tĩnh gì tựa như đang cân nhắc lời nàng nói, đôi mắt kia thoạt nhìn cực kì đơn thuần vô hại. ”Còn nữa, ngươi không phải ngốc tử gì cả” Mộ Như Nguyệt đè hai bả vai Dạ Vô Trần, trịnh trọng nói, “Ngươi chỉ là người có tâm trí trẻ con còn chưa lớn lên mà thôi, loại tâm tính đơn thuần này các thúc thúc, bá bá, huynh đệ của ngươi đều không có.” Tuy Mộ Như Nguyệt tiếp nhận thánh chỉ là muốn có một nơi thanh tịnh để tu luyện, nhưng nếu người này là vị hôn phu của nàng, mặc kệ hắn bị thế nào đều không cho phép bất cứ kẻ nào nói hắn một câu. “Tỷ tỷ là tiên nữ sao?” Dạ Vô Trần chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười sáng lạn, “Ngươi nhất định là tiên nữ tỷ tỷ mà phụ vương cùng mẫu phi phái xuống tặng cho ta.” “Không được gọi ta tỷ tỷ!” Mộ Như Nguyệt hung hăng trừng mắt hắn. “Ta nhớ rõ Quỷ Vương hình như 19 tuổi, hiện tại ta mới 14, ngươi lớn hơn ta năm tuổi, cho nên không thể kêu ta là tỷ tỷ.” “Vậy kêu nương tử được không? Vừa rồi những người đó nói ngươi là nương tử của ta.” “Cũng không được!” Hai mắt Dạ Vô Trần ủy khuất mờ mịt, tội nghiệp nhìn Mộ Như Nguyệt. Không hiểu sao Mộ Như Nguyệt hơi mềm lòng: “Tùy ngươi đi.” “Thật sao?” Dạ Vô Trần vui vẻ nở nụ cười, ánh mắt vô tội mà mị hoặc còn ẩn chứa nhàn nhạt sương mù, “Vậy về sau ta sẽ gọi ngươi là nương tử.” Nói xong, hắn nghiêng người về phía trước, hôn lên khóe môi Mộ Như Nguyệt. Oanh! Mộ Như Nguyệt ngây người, ngạc nhiên nhìn dung nhan tuấn mỹ gần mình trong gang tấc này, mặt nháy mắt đỏ bừng lên, ngay cả tai cũng hồng hồng. Nụ hôn đầu tiên của nàng lại bị một tiểu hài tử cướp đi? Đúng vậy, dù Dạ Vô Trần đã 19 tuổi nhưng tâm trí chỉ dừng lại ở cái đêm mười mấy năm trước Nam An vương cùng Vương phi bị sát hại. Cho nên đối với nàng, hắn chính là một tiểu hài tử chưa trưởng thành. Mà đối mặt với một người tâm trí chưa thành thục, nàng căn bản không có phòng bị. “Dạ Vô Trần, ngươi làm gì?” Mộ Như Nguyệt đẩy thiếu niên trước mặt ra, lửa giận trong lòng bốc lên, “Ngươi biết ngươi đang làm cái gì hay không?” Dạ Vô Trần ủy khuất: “Phụ vương ta cũng gọi mẫu phi ta là nương tử, ngày đó ta nhìn thấy bọn họ cũng làm như vậy, nương tử, ta làm sai cái gì sao? Ngươi đừng nóng giận, nếu ngươi không thích ta sẽ không làm vậy nữa.” Thanh âm thiếu niên sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, kỳ lạ là lửa giận trong lòng Mộ Như Nguyệt được bình ổn xuống. “Ta không có tức giận, chỉ bị ngươi dọa sợ” Mộ Như Nguyệt hít sâu một hơi, “Dạ Vô Trần, ngươi biết đường ra khỏi hoàng cung không? Chúng ta ra ngoài đi.” Vỗn dĩ nàng muốn dò hỏi tại sao Cơ Như Nhã lại giúp nàng, nhưng xem tình huống hiện giờ không được rồi, thôi, chuyện này vẫn là để lần sau lại hỏi đi. Sau khi ra khỏi cung, Mộ Như Nguyệt đi về phía tiệm bán thuốc của Thanh Vân Môn ở Phượng thành. Có lẽ đến vào thời gian giữa trưa nên lúc này tiệm thuốc không có bao nhiêu người, chỉ có một chưởng quầy đang nhàm chán buồn ngủ. “Ta muốn bán đồ.” Thanh âm đạm mạc vang lên trên đỉnh đầu, chưởng quầy ngẩng đầu lười biếng duỗi eo, nhìn thiếu nữ trước mặt, hỏi: “Không biết cô nương muốn bán cái gì?” “Tới đây thì đương nhiên là bán dược liệu.” Mộ Như Nguyệt móc trong ngực ra một cái khăn tay ném đến trước mặt chưởng quầy. Chưởng quầy không chút để ý mở khăn tay ra, nhưng khi nhìn thấy dược liệu trong khăn tay, thân mình hắn run lên, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, khiếp sợ nói: “Đây... đây là dược liệu trăm năm?”