Editor: Tường An Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt nhíu mày, xoay người nói: "Ta không có hứng thú, không cần tới tìm ta." Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, đi thẳng xuống đài. Có điều, nàng cự tuyệt cũng không khiến Sở Cuồng mất đi hứng thú, đối với hắn mà nói, Mộ Như Nguyệt là con mồi hắn vất vả lắm mới tìm được, sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy... "Mộ Như Nguyệt, sau này ngươi chính là đối thủ của Sở Cuồng ta, rồi sẽ có một ngày ta đánh bại ngươi!" Mộ Như Nguyệt suýt nữa lảo đảo. Nhưng nàng cũng biết, không phải Sở Cuồng khiêu khích mà bởi vì hắn là một người cuồng chiến đấu... "Nguyệt Nhi, ngươi thảm rồi." Lisa lè lưỡi, nói: "Ngươi biết vì sao năm người đứng đầu bảng xếp hạng đều không có ở học viện không?" "Bảng xếp hạng, đó là cái gì?" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, hỏi Lisa. Lisa kinh ngạc trợn to mắt: "Nguyệt Nhi, ngươi vào học viện lâu như vậy mà ngay cả bảng xếp hạng là gì cũng không biết? Trong bảng xếp hạng đệ tử của học viện Thần, Sở Cuồng xếp hạng sáu, trên hắn còn có năm người nữa, năm người là vì không chịu nổi Sở Cuồng quấy rầy cho nên trốn ra ngoài rèn luyện..." Nói tới đây, Lisa bĩu môi: "Sở Cuồng này đúng là kẻ điên! Chỉ cần tìm được người có thực lực mạnh hơn hắn, hắn sẽ thời thời khắc khắc xuất hiện quấy rầy người ta, một hai nhất quyết bắt những người đó chiến đấu với hắn! Bởi vậy, những đệ tử học viện mạnh hơn hắn đều thông minh trốn ra ngoài hết rồi, hiện tại đụng trúng kẻ điên này, phỏng chừng hắn sẽ liên tục tới quấy rầy ngươi..." "Này... thật đúng là kẻ điên." Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, cười nói. "Tiếp theo, Thiên Diệp đấu với Tiêu Vũ!" Nghe vậy, Thiên Diệp ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: "Ta đoán quả nhiên không sai, thực lực của Tiêu Vũ không bằng Nguyệt Nhi cho nên tuyệt đối không có khả năng chiến đấu với nàng, cho nên, Tiêu Vũ... tất nhiên là đối thủ của ta!" Mà nàng, đã chờ ngày này cũng lâu rồi... Nói xong, nàng nhìn về phía Tiêu Vũ đang đứng bên cạnh Chu Mẫn... "Thiên Diệp, cẩn thận." Y Liên nhíu mày, nhịn không được nhắc nhở. "Ta biết." Tuy nói vậy nhưng trong mắt Thiên Diệp vẫn toát ra vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ... Đúng lúc này, nàng cảm nhận được một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình. Thiên Diệp nhíu mày nhìn về phía đám người phía dưới, thời điểm nhìn thấy Tề Mặc lo lắng nhìn mình, trong lòng nàng có chút phức tạp. Lúc trước nàng yêu hắn, hắn trào phúng thóa mạ nàng, hiện giờ lại dây dưa không ngừng... Nam nhân này đúng là hèn! Bất luận hiện tại hắn có làm gì đi nữa, hắn đã tổn thương Thiên Diệp quá sâu, tuyệt đối sẽ không tiếp tục yêu hắn... "Thiên Diệp!" Tiêu Vũ cắn chặt môi, vừa không cam lòng vừa ghen ghét. Ánh mắt Tề Mặc đại ca hẳn là thuộc về nàng, nữ nhân Thiên Diệp kia là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà cướp đi ánh mắt vốn thuộc về nàng? Hôm nay nàng sẽ làm Tề Mặc đại ca hiểu, ai mới xứng với hắn nhất... Dưới ánh mắt mọi người, hai kẻ thù nháo ồn ào huyên náo cùng bước lên lôi đài, đám đông bên dưới cũng nháy mắt yên tĩnh lại... "Thiên Diệp." Tiêu Vũ tươi cười mang theo căm hận, không còn thanh thuần như trước nữa, "Ngươi có thể lựa chọn nhận thua! Bằng không, nói không chừng ta có thể lỡ tay giết ngươi!" "Chỉ bằng ngươi?" Thiên Diệp hừ lạnh, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Vũ, "Ta chờ ngày này đã thật lâu rồi, cho nên tuyệt đối sẽ không thua ngươi..."