Tuyệt Luyến - Chức Vân
Chương 4
Trong quán café, Hướng Hiểu Đông day day thái dương, nhíu mày chờ em gái xuất hiện. Cậu thật không dám nghĩ tới, Hiểu Thu lại chọn Nhật Thăng, công ty của Hà Húc Đông mà xin việc. Không phải Hiểu Thu vẫn nhớ nhung Hà Húc Đông chứ? Hai năm qua, em gái không hỏi chuyện Hà Húc Đông nữa, cậu còn tưởng Hiểu Thu sớm đã quên…Aizz!
Bóng dáng xinh đẹp của em gái rốt cục cũng xuất hiện ở cửa, Hướng Hiểu Đông thở dài nhìn em gái tiến gần.
“Anh.” Hướng Hiểu Thu ngồi xuống phía đối diện, bỏ túi xách ra khỏi vai, nhìn thẳng vào Hướng Hiểu Đông “Anh khó chịu sao? Sắc mặt tái nhợt.”
“Không có gì.” Hướng Hiểu Đông hít sâu, cưỡng chế thân thể mệt mỏi “Hiểu Thu…Hôm nay anh thấy hồ sơ của em.”
“A, có phải em đã qua vòng hai?” Hướng Hiểu Thu đôi mắt sáng ngời, hưng phấn.
“Em phỏng vấn xin vào Nhật Thăng sao không nói cho anh biết trước một tiếng?” Hướng Hiểu Đông thanh âm có chút bất mãn, lập tức thấy em gái sắc mặt tối sầm nhưng bây giờ cậu đau đầu đến cực điểm, căn bản vô lực lo lắng tâm tình Hiểu Thu.
“Bởi vì anh sẽ phản đối.” Hướng Hiểu Thu mím môi, “Em biết anh nói không thể tiếp cận anh Hà nhưng em không rõ, thực sự không rõ. Anh ấy có cái gì không tốt? Sao anh cứ phản đối em thích anh ấy?”
“Hiểu Thu…” Hướng Hiểu Đông thở dài.
Cậu không nghĩ đã qua hai năm Hiểu Thu vẫn một lòng như thế. Cậu còn tưởng Hiểu Thu đã nghe lời mình, cho nên cũng không hỏi han về chuyện Hà Húc Đông nữa.
Sao anh ta có ma lực như vậy, khiến cho cả hai anh em phải điêu đứng.
“Anh ta không phải là người thích hợp với em! Nếu em thực sự thích anh ta, người chịu khổ sẽ là em.” Hướng Hiểu Đông này chính là ví dụ tốt nhất.
“Em không hiểu! Anh ấy không phải là bạn tốt của anh sao? Vì sao anh lại lo lắng như thế?” Ánh mắt Hướng Hiểu Thu đem theo quật cường, không phục.
“Bạn tốt cũng không hẳn là đối tượng tốt nhất cho em gái.” Hướng Hiểu Đông cao giọng, bắt đầu gay gắt. Cậu làm sao để Hiểu Thu hiểu được đây?
“Anh.” Hướng Hiểu Thu lần đầu tiên bị anh trai dùng khẩu khí như vậy, cảm thấy tổn thương, còn có bất mãn “Em lớn rồi, em tự biết mình muốn cái gì.”
Hướng Hiểu Đông ôm trán, xua tay với em gái, Hiểu Thu đột nhiên hét lên làm đầu cậu lại đau nhức. Hướng Hiểu Đông nhắm mắt, đợi cơn đau đầu trôi qua.
“Em quyết ý làm vậy?” Hướng Hiểu Đông bắt đầu nản lòng.
Hướng Hiểu Thu mạnh mẽ gật đầu, lập trường kiên định “Cha mẹ cũng đồng ý.”
Ngay cả cha mẹ cũng đồng ý sao? Đúng thôi! Cha mẹ cậu vốn đã muốn kết hợp cho Hà Húc Đông và Hiểu Thu thành một đôi, sao cậu lại quên mất chứ? Hướng Hiểu Đông cười khổ, cuối cùng cậu lại rơi vào tình cảnh hỗn loạn này.
“Anh rất lo lắng cho em.” Hướng Hiểu Đông chua xót cười “Hà Húc Đông không phải là người đơn giản có thể bị khống chế.”
“Không thử thì làm sao biết.” Hướng Hiểu Thu mỉm cười, tựa hồ nghĩ cô đã thuyết phục được anh trai.
Xem ra em gái đã quyết tâm tiếp cận Hà Húc Đông, Hướng Hiểu Đông cảm giác cả người vô lực, uể oải.
“Anh không cần lo lắng cho em.” Hướng Hiểu Thu có chút băn khoăn “Em tự mình chọn, em sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù… Dù tương lai có bị tổn thương cũng là em tự tìm lấy, không trách người khác.”
Thở dài, Hướng Hiểu Đông chẳng biết nói gì nữa, Hiểu Thu sao giống cậu của sáu năm trước quá vậy?!
“Thế anh còn phản đối không?” Hướng Hiểu Thu cẩn thận hỏi lại.
“Em nói đúng, em đã là người lớn, có thể tự mình quyết định.” Hướng Hiểu Đông buông tay chịu thua, nói cái gì nữa cũng vô dụng bởi cậu không thể nói ra lý do thuyết phục – quan hệ của cậu với Hà Húc Đông.
Hiểu Thu đối với tình yêu có bao nhiêu chấp nhất, cậu hiểu được.
“Vậy em đi trước, em có hẹn với Di Quyên.” Hiểu Thu cầm túi, hướng về phía Hiểu Đông cười cười “Di Quyên là cô gái tốt, anh lại cự tuyệt người ta, đúng là không có mắt. Em thật ngại với cô ấy, may mà tính tình tốt cũng không nói gì. Đúng rồi, mẹ nói em nhắc anh về nhà một hôm.”
“Anh biết rồi.” Hướng Hiểu Đông nhẹ nhàng gật đầu, nhấp môi ly café đã nguội lạnh.
“Em đi đây.” Hiểu Thu đứng lên, đột nhiên nhìn anh trai uống café, một lúc do dự mới mở miệng “Anh, anh cùng Hà Húc Đông có …”
Hưởng Hiểu Đông ngẩng đầu, nhíu mày nhìn em gái.
“Không có gì, không có gì quan trọng cả.” Hiểu Thu lắc lắc đầu “Sắc mặt anh xấu lắm, sớm về nghỉ ngơi đi! Bye.”
Nhìn bóng lưng em gái khất sau cánh cửa, Hướng Hiểu Đông cầm lấy hóa đơn chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị ngăn cản.
“Hướng tiên sinh, nói chuyện một chút được không?” Cô gái trước mặt nở nụ cười, đôi môi hồng tươi vẽ thành đường cong hoàn mỹ.
Hướng Hiểu Đông ngẩn người nghi hoặc nhìn người trước mặt, tựa hồ đã gặp qua cô gái này ở đâu, chỉ là cậu đang đau đầu nên lười suy nghĩ.
“Chúng ta từng gặp qua ở bên ngoài phòng làm việc của Húc Đông, tôi họ Hoàng.” Cô gái nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hướng Hiểu Đông, mỉm cười trả lời trước.
Hướng Hiểu Đông chợt nhớ ra, “Hoàng tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Cô gái ngồi xuống, vẫy tay tỏ ý không cần phục vụ, tự châm cho mình một điếu thuốc. “Anh biết tôi là ai sao?” Cô gái nhìn Hiểu Đông từ trên xuống dưới, ánh nhìn thăm dò thâm ý khó đoán.
“Tôi biết cô là con gái chủ tịch của Nhật Hoàng, cái khác thì…” Hướng Hiểu Đông không rõ tại sao cô ta hỏi cậu như vậy, trong lòng có chút lo sợ, bất an.
“Tôi là vị hôn thê của Húc Đông.”
Hướng Hiểu Đông trong nháy mắt giống như cả người bị nghiền nát, trong đầu trống rỗng. Cậu mờ mịt nhìn cô gái trước mặt, tiếng nói xung quanh bất chợt trở nên xa xôi, giống như không khí.
“Hai ngày trước, chúng tôi đính hôn ở Australia.” Cô gái nở nụ cười chiến thắng, giống như thị uy cho kẻ trước mặt nhìn.
***
Hướng Hiểu Đông không nhớ mình trở lại nơi đó như thế nào.
Cậu tập tễnh đi qua phòng bảo vệ, vào thang máy ấn nút lên phòng cao nhất, từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi. Thân thể sốt cao không giảm khiến cậu yếu cực điểm, các loại ý niệm trong đầu hỗn loạn càng thêm đau nhức.
Thế nhưng em không biết, thực sự không biết! Hà Húc Đông có cái gì không tốt? Vì sao lại phản đối em thích anh ấy?
Em tự mình chọn, em sẽ tự chịu trách nhiệm. Dù …Dù tương lai có bị tổn thương cũng là em tự tìm lấy, không trách người khác.”
Tôi là vị hôn thê của Húc Đông.
Hai ngày trước chúng tôi đính hôn ở Australia.
Đính hôn… Là ý gì? Kết thúc phải không? Cậu cùng Húc Đông bao năm dây dưa sẽ kết thúc phải không? Hướng Hiểu Đông này nên vui vẻ hay thương tâm đây? Cậu khanh khách bật cười, nhưng trong lòng đau muốn rơi lệ.
Cậu rốt cuộc phải trở về với địa vị của mình, sống cuộc sống bình thường sao? Chỗ trống trong ngực cậu làm thế nào để lấp đi? Trái tim khuyết thiếu, cả đời sẽ vẫn khuyết thiếu sao?
“Húc Đông….”Cậu thì thào gọi. “Vì sao?”
Vì sao phải gạt cậu để đi đính hôn? Có phải cậu là bị cáo đến quyền lợi cuối cùng cũng không có? Vì sao muốn vị hôn thê của anh nói cho cậu biết? Lẽ nào đến tự tôn cũng không cho cậu sao? Nếu anh ta không có chút tình cảm nào với cậu, sao còn giữ cậu bên người?
Tình cảm… A, hóa ra là do cậu ngu ngốc cho rằng anh ta có tình cảm với mình, trên thực tế cậu chỉ là một món hàng, một món hàng để giao dịch mà thôi.
Trời ạ, đầu đau quá, đau đến muốn nứt ra rồi. Cậu không muốn nghĩ nữa, chỉ muốn được nghỉ ngơi. Hướng Hiểu Đông chậm rãi ngồi xuống, con mắt không chống đỡ nổi cũng sụp xuống.
Cửa thang máy mở ra nhưng Hướng Hiểu Đông vô pháp đứng lên… Quên đi, cứ ngồi nghỉ ở đây là tốt rồi.
“Hiểu Đông!”
Là giọng nói của Húc Đông… Hướng Hiểu Đông bất đắc dĩ thở dài, cậu nhất định là bệnh nặng rồi, Húc Đông căn bản không thể ở chỗ này.
“Hướng Hiểu Đông!” Một tiếng gọi nữa, trên mặt bị ai đó vỗ nhẹ “Nhìn tôi!”
Húc Đông! Sao có khả năng? Hướng Hiểu Đông chớp chớp mở mắt ra, Húc Đông trước giờ không bao giờ thể hiện tâm tình ra mặt, bây giờ lại đang lo lắng sao? Hướng Hiểu Đông nở nụ cười, không lẽ bắt đầu sinh ảo giác rồi!
Nhưng cánh tay mạnh mẽ ôm lấy Hiểu Đông nói cho cậu biết không phải là ảo giác, cậu đích xác đang ở trong lòng Hà Húc Đông. Anh ta thực sự ở đây! Vì sao nhanh trở về như thế?
“Húc Đông?” Hướng Hiểu Đông chần chừ gọi.
“Cả người cậu nóng rực.”
Trong giọng nói là lo lắng sao? Hướng Hiểu Đông cười cười, đầu lại càng co rút đau đớn. Cậu yếu ớt nằm trong lòng Hà Húc Đông thở dốc, đến hô hấp cũng nóng hầm hập.
“Húc Đông…” Trong lòng Hướng Hiểu Đông có trăm ngàn vấn đề muốn hỏi, lời nói dâng đến tận cổ nhưng chỉ khó khăn thốt được một câu “Tôi đau đầu quá.”
Hướng Hiểu Đông chậm rãi nhắm mắt lại, tia ký ức cuối cùng là giọng nói, còn có bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán.
***
Hà Húc Đông không tự chủ được rút ra một cây thuốc rồi lại lập tức vò nát. Hắn đứng chống tay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã dần sáng lên.
Nơi này là một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô Đài Bắc, không gian không quá rộng lớn nhưng có thiết bị tối tân nhất, quan trọng hơn Hà gia là một trong số những cổ đông của nơi này.
Sốt cao đến bốn mươi độ, hơn nữa còn không ngủ. Cậu ấy vì cái gì mà ngược đãi bản thân đến mức ấy? Hắn quay đầu nhìn người đang nằm trên giường, trái tim lại rung động.
Tiếng đập cửa vang lên, người ở ngoài không đợi đáp lại đã mở cửa đi vào.
“Tới làm cái gì?” Hà Húc Đông lạnh lùng hỏi.
“Đến xem bệnh nhân.” Người kia không đem sự lạnh lẽo của hắn để trong lòng, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười. “Bác sĩ đến xem bệnh nhân là chuyện cực kỳ bình thường! Huống hồ tôi còn là bạn học kiêm bạn tốt nên vội vàng tới khám bệnh.”
“Tôi không nhớ có giao tình với cậu tốt như vậy.” Hà Húc Đông vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương.
Hắn không ngờ trực hôm nay lại là cái kẻ lắm miệng kia, nhìn bản mặt không có ý tốt gì, Hà Húc Đông thầm nghĩ phải nhanh chóng đá cậu ta ra khỏi phòng bệnh.
“Tôi cũng không nhớ rõ cậu cùng ‘hội trưởng hội học sinh thời trung học’ có quen biết gì nhau.” Thẩm Chiêu Dương tiến tới bên giường bệnh tỉ mỉ xem xét, vừa nhìn đã thấy quen mặt đến bây giờ thì đã nhớ ra là ai.
“Biến mau.” Hà Húc Đông ra lệnh dứt khoát, rõ ràng có thể nhận thấy hắn đang tức giận.
Ố ồ! Hà Húc Đông kia đã bao nhiêu năm chưa từng giận dữ như vậy? Xem ra Hướng Hiểu Đông là người quan trọng.
“Được, được, được, tôi ra ngoài là được.” Thẩm Chiêu Dương cũng không muốn ở chỗ này tranh cãi… Tám năm trước chuyện xảy ra vẫn khiến hắn sợ hãi. Huống hồ nơi này còn là bệnh viện. Hơn nữa bây giờ quan hệ cũng không quá tệ, dù gì hắn cũng là bác sĩ, muốn thì tới, không thì lui.
“A…” Người nằm trên giường phát sinh tiếng rên nho nhỏ, Hà Húc Đông vội đứng lên đến bên giường ngồi xuống, tay sờ lên trán người đang ngủ say.
Thẩm Chiêu Dương quả thực không thể tin vào mắt của mình, vừa rồi rõ ràng là người thô bạo, bây giờ thì toàn bộ sát khí biến mất hoàn toàn? Đang định trêu chọc vài câu, nhưng ánh mắt khiến hắn không thể làm gì khác hơn là sờ sờ cái mũi rồi lui ra, lưu lại ánh bình minh buổi rạng đông cho hai người kia.
***
Hướng Hiểu Đông khẽ ho vài tiếng, mở mắt nghi hoặc mờ mịt nhìn xung quanh.
Nơi này là ở đâu?
“Ai, tỉnh, tỉnh rồi!”
Hướng Hiểu Đông chuyển hướng đường nhìn, kinh ngạc nhìn đám người đang vây quanh.
“Mẹ?” Hướng Hiểu Đông kinh ngạc thốt lên mới phát hiện giọng nói khàn khàn.
“Hiểu Đông! Sao rồi? Có thấy đỡ hơn không?” Mẹ thương tiếc xoa xoa đầu cậu, “Lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân.”
“Con…đang ở đâu?” Hướng Hiểu Đông cật lực hồi tưởng, cậu chỉ nhớ lờ mờ trước khi ngất đi có nhìn thấy một người. Chẳng lẽ là cậu nằm mơ sao?
“Trong bệnh viện đó! Anh Húc Đông đưa anh tới rồi báo cho cả nhà biết, lúc đó mới biết anh ngã bệnh.” Hướng Hiểu Thu nói chen vào “Anh ngủ một ngày một đêm rồi.”
“Húc Đông?” Thật là Hà Húc Đông đưa cậu tới bệnh viện sao? Hướng Hiểu Đông chấn động, con mắt không tự chủ liếc quanh gian phòng tìm kiếm bóng dáng một người.
Anh ta đứng ở bên cửa sổ, vẫn toát ra tư thái đặc biệt lạnh lùng giống như tồn tại trong một không gian khác. Duy nhất có thứ khác biệt chính là ánh mắt…, đôi mắt ấy đang nhìn Hướng Hiểu Đông.
Trong nháy mắt, tiếng nói của cha mẹ, em gái đều biến mất, trong không gian yên tĩnh bọn họ lẳng lặng nhìn nhau, viền mắt Hướng Hiểu Đông đã nhanh ướt nước.
Trời ơi! Cậu không biết bản thân mình lại nhớ anh ta đến thế. Nhớ giọng nói, nhớ những va chạm, nhớ hôn môi, nỗi nhớ lan tràn khiến Hướng Hiểu Đông không thở nổi.
Hướng Hiểu Đông nhận ra mình yêu người kia đến nhường nào, ngay cả chính bản thân cũng không biết mình yêu sâu nặng như thế. Cho dù toàn thân có vì yêu mà đau đớn cậu cũng vẫn như trước không thể không yêu…
Tôi là vị hôn thê của Húc Đông.
Trong đầu nảy lên câu nói khiến lòng quặn đau, cả người run rẩy.
Không! Cậu không nên nghĩ đến, không muốn nghĩ nữa, không muốn nghĩ mình yêu anh ta bao nhiêu…. Không nên!
“Hiểu Đông, con khó chịu sao?” Mẹ lo lắng hỏi.
Hướng Hiểu Đông hít sâu, dần bình ổn tâm trạng xong mới mở miệng “Con muốn nghỉ ngơi.”
“Được rồi! Cha mẹ về trước, con nghỉ ngơi đi.”
“Anh, em…” Hướng Hiểu Thu nhìn anh trai muốn nói lại thôi,quay ra phía cửa sổ nhìn Hà Húc Đông “Em có thể ở lại không?”
“Em về cùng cha mẹ đi.” Hướng Hiểu Đông đương nhiên biết em gái vì sao muốn ở lại, cậu nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhìn em gái tỏ ra thất vọng, lưu luyến không muốn về cùng cha mẹ, Hướng Hiểu Đông nhắm mắt lại cho đến khi một bàn tay to lớn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu mới mở mắt.
“Khó chịu sao?” Hà Húc Đông ngồi xuống bên giường, nhìn chăm chú vào người đang nằm, ngón tay nhẹ vỗ về đôi môi mất đi huyết sắc.
Hướng Hiểu Đông lắc đầu, lời nói mềm mỏng như vậy làm cậu đau lòng, anh ta đừng vô tình mà đối xử dịu dàng với cậu càng khiến cậu muốn đoạn tuyệt không được, muốn hận cũng không được. Vì sao cứ để cho cậu ôm tâm vọng tưởng? Vì sao tám năm trời cũng không dứt khoát nói không yêu cậu, có lẽ cậu cũng không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này. Hay anh ta muốn khi bước vào lễ đường mới đơn giản nói một câu tạm biệt?!
“Húc Đông…” Anh yêu tôi không? Có chút quan tâm đến tôi không?
Miệng hắn chưa kịp phát ra thanh âm đã khiếp nhược. Hướng Hiểu Đông sợ, sợ phải nhận được một cái đáp án giống như tám năm trước. Cậu biết chỉ có một câu trả lời mới khiến cậu không dao động, không đau đớn chờ đợi, nhưng…như trước cậu vẫn không dám hỏi.
Hà Húc Đông nhìn Hướng Hiểu Đông, đôi mắt không nhìn thấu nội tâm, chờ cậu ta nói nốt câu dang dở.
“Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông lần thứ hai gọi tên, cậu muốn xác định một vấn đề “Anh thực sự đính hôn rồi phải không?”
***
“Tôi?” Thẩm Chiêu Dương chỉ vào mũi mình, cảm giác khó hiểu.
“Tôi là bác sĩ, không phải giám sát đặc biệt!” Hắn kêu ầm ĩ, kẻ kia quả là khinh người quá đáng!
Hà Húc Đông lạnh lùng nhíu mày “Có ý kiến sao?”
“À… Không có…” Thôi quên đi! Ai bảo hắn khí thế thua người ta chứ? Huống hồ người trước mắt lại là ông chủ của hắn đó.
“Cậu ấy… Tạm thời tôi nhờ cậu giúp.”
Nhờ cậu? Thẩm Chiêu Dương lần thứ hai há hốc miệng, Hà Húc Đông mà nói ‘nhờ cậu giúp’ sao? Hắn có nghe nhầm không đây?
Hà Húc Đông xoay người nhẹ sờ lên đôi môi người đang say ngủ, sau đó cũng không để ý tới Thẩm Chiêu Dương đang sững sờ, thẳng hướng cửa đi ra.
“Này, chừng nào cậu trở về?” Thẩm Chiêu Dương cấp tốc lấy lại tinh thần, dù gì cũng có người đang đợi hắn.
“Không lâu đâu.” Hà Húc Đông nhàn nhạt đáp lại, đột nhiên lộ ra nụ cười khiến những kẻ hiểu biết về hắn đều cảm thấy tứ chi run rẩy “Chỉ là việc nhỏ cần giải quyết.”
Việc nhỏ? Thẩm Chiêu Dương không khỏi thương cảm cho đối thủ của hắn ta, bởi vì người đó sẽ rất thê thảm, rất rất thảm.
“Nhớ kỹ không lắm miệng là được.” Hắn lại cười, chỉ khác là lần này nụ cười ấy hướng về phía Hướng Hiểu Đông, tràn đầy ôn hòa.
Thẩm Chiêu Dương kinh ngạc nhìn cánh cửa khép lại, quay đầu về phía giường bệnh, lộ ra dáng tươi cười quái đản. Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm thiếu chút nữa bị đánh chết. Thế nhưng hiện tại… Bảo hắn làm cái gì cũng không được.
Nụ cười đắc ý, hoàn toàn mặc kệ hậu quả.
***
“Vì sao đi tìm cậu ta?”
Trong căn nhà nơi Hoàng Thụy Trinh sống, Hà Húc Đông tựa trên sofa ôn hòa hỏi, trên tay lơ đãng cầm bật lửa xoay xoay.
Hoàng Thụy Trinh ngồi bên cạnh, vô thức cảm giác sợ hãi người đàn ông quen thuộc nhưng lại như xa lạ này. Rõ ràng là cùng một người, rõ ràng là khẩu khí ôn hòa, nhưng cô không tự chủ được cảm thấy sợ.
Vì sao anh ấy không giống với bình thường?
“Em chỉ muốn nói sự thật cho anh ta mà thôi.” Thụy Trinh mỉm cười ngọt ngào, nũng nịu đến gần bên Hà Húc Đông “Đừng như vậy mà, chúng ta đã đính hôn rồi, em không được phép lo cho tương lai của chúng ta sao?”
“Tương lai của chúng ta?” Hà Húc Đông cười cười.
“Đúng vậy.” Thấy đối phương nở nụ cười giống bình thường, Hoàng Thụy Trinh yên tâm ngã vào lòng người tình, có lẽ cô quá nhạy cảm rồi mới cảm thấy Húc Đông có gì đó bất thường.
“Thật thông minh, là em tự điều tra sao? Hả?” Giọng nói mềm nhẹ như dẫn dụ, cầm lấy cằm Hoàng Thụy Trinh, khẽ vuốt ve bên tai.
“Không phải.” Hoàng Thụy Trinh bắt đầu ý loạn tình mê hưởng thụ cảm giác tay người tình đem đến “Là cha anh nói cho em biết.”
“Cha của anh nói cho em?” Trong mắt hiện lên một tia lãnh khốc, nhưng đối phương lại hoàn toàn không chú ý tới.
“Vâng, bác đưa tài liệu cho em… Không sao đâu, em biết là anh chỉ vui chơi thôi mà! Em sẽ không để ý đâu.” Đối thủ là một người đàn ông, cô làm sao không thắng được chứ? Chỉ có phụ nữ mới có quyền sở hữu đàn ông.
“Em đúng là người phụ nữ hiểu biết, không hổ là vợ cha anh chọn cho.” Tay hắn xoa xoa cổ Thụy Trinh, kề sát bên tai cô nhẹ giọng.
“Chứ còn gì nữa!” Hoàng Thụy Trinh đắc ý cười.
Bàn tay to lớn bỗng nhiên khẽ động, xiết lại, dáng tươi cười của Hoàng Thụy Trinh ngưng kết trên môi, cô bất an nhìn con người vẫn nở nụ cười ôn hòa trước mắt “Húc Đông? Anh làm cái gì vậy?” Cô sợ hãi.
Bàn tay đột nhiên không lưu tình chế trụ yết hầu, hô hấp của Hoàng Thụy Trinh trong nháy mắt bị cướp đọat, cô không dám tin tưởng đó là đôi tay vừa dịu dàng vuốt ve mình.
“Húc Đông… Không nên náo loạn… Mau buông…” Cô sợ hãi muốn giật bàn tay kia ra nhưng lại càng bị xiết chặt hơn.
“Tôi nói rồi tôi không thích kẻ lắm mồm.” Bàn tay bắt đầu dùng sức, Hà Húc Đông cười khẽ nói bên tai Thụy Trinh “Còn nữa, không nên tự cho mình có bất cứ thứ quyền lợi gì tôi chưa từng cho cô.”
Trời ạ, hắn đang đùa sao! “Không nên….Húc Đông…Buông…” Hoàng Thụy Trinh dùng hết sức dãy dụa muốn hô hấp bởi không khí đã sắp bị rút cạn khỏi phổi.
Thật đáng sợ… Kẻ trước mắt vẫn cười nhưng ánh mắt còn lạnh hơn băng đá, giống như tử thần đoạt mạng. Không được! Ai…Ai tới cứu với! Kẻ này thực sự muốn giết Hoàng Thụy Trinh cô sao?!
Ý nghĩ bắt đầu mơ hồ, trước mắt lờ mờ nhìn không rõ, khí lực cũng dần đánh mất, ngay cả bản thân Thụy Trinh cũng nghĩ mình sẽ chết thì đột nhiên bàn tay buông ra khỏi cổ.
Hoàng Thụy Trinh chưa từng bao giờ nghĩ không khí quý giá như lúc này, cô hít đến đau cả phổi, ngã lên ghế thở dốc hít từng ngụm không khí, cả người run rẩy nhìn kẻ đang đứng trước mặt.
“Đưa tài liệu cho tôi.” Hắn nhàn nhạt ra lệnh, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoàng Thụy Trinh dám không nghe sao? Cố gắng lết hai chân sắp nhũn ra, lảo đảo mở ngăn kéo bàn lấy tài liệu đặt trên ghế, cũng không dám tới gần Hà Húc Đông nữa.
Người đàn ông này thật đáng sợ! Cho đến bây giờ cô mới thấy được sự ôn hòa hữu lễ của hắn chỉ là cái mặt nạ, hắn lãnh khốc vô tình đến mức nào… Hắn thực sự có thể không bận tâm gì mà bóp chết cô.
Hà Húc Đông rút tài liệu trong túi ra xem.
Thực sự là ngu xuẩn, cha yêu quý, ông cho tôi thêm một lý do tuyệt hảo để vô tình. Hà Húc Đông thu hồi tài liệu đứng lên, nhìn cũng không thèm nhìn người phụ nữ run rẩy đứng bên cạnh bàn, hắn mở rộng cửa ra về.
Hoàng Thụy Trinh xụi lơ ngồi bệt xuống sàn. Trời ạ! Cô sai rồi! Triệt để sai mất rồi!
Con người thực sự của Hà Húc Đông…là một kẻ hoàn toàn khác với Hà Húc Đông mà cô từng biết.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
30 chương
71 chương