Tuyết Lạc Trần Duyên

Chương 39 : Anh chỉ nói một lần thôi

Trong khoảnh khắc đèn ô tô vụt tắt thì ánh trăng sáng bạc mơn man chiếu từ phía bên ngoài cửa sổ xe. Gương mặt anh luôn sạch sẽ và đẹp đẽ, lại còn mang một chút ngọt ngào và mơ màng sau khi say rượu. Anh cầm lấy bộ quân phục của tôi và cẩn thận đặt lên ghế trước. Khi anh quay người lại thì lò sưởi và âm nhạc đồng thời được bật lên. Một ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng du dương, bay bổng vang lên. Bàn tay anh bát đầu từ trán tôi vuốt ve đến lọn tóc sau gáy tôi, từng chút một, rất nhẹ nhàng... "Em có ngại không? Ở chỗ này..." Anh nhìn tôi dịu dàng, đó là sự chiếm hữu, nó có thể đốt cháy tôi, khiến tôi đắm chìm trong đó. Tôi nghĩ mình đã say đắm ánh mắt anh mất rồi, tôi chẳng có gì e ngại ở đây và thời điểm này nữa... Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận hơi thở nóng bỏng đang phả vào tai mình. "Đừng sợ, đây là kính một chiều, người ở bên ngoài sẽ không nhìn thấy..." Tôi gật đầu giơ tay ôm chặt lấy cổ anh, nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống mặt tôi, bàn tay nóng bỏng của anh di chuyển trong áo lót, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh bạo vuốt ve tôi... "Trong tim anh, em là người phụ nữ đẹp nhất, không một ai có thể sanh với em cả... Anh yêu em, yêu thật lâu rồi, anh cũng không còn nhớ là anh đã yêu em từ khi nào... Chiếm hữu em... Anh cứ cảm thấy như vậy vô cùng tội lỗi. Nhưng anh không thể nào kìm nén được tình cảm của mình... Hãy tha thứ cho anh..." Anh giống như người mộng du, vừa hôn điên cuồng vừa lẩm bẩm, hoàn toàn không còn sự bức bách như lúc đầu. Tôi chỉ có thể thông qua tiếng nói của anh để cảm nhận được, anh đã kìm nén một cách rất vất vả và bất lực. Trong không gian, ngoài tiếng nhạc du dương chỉ còn tiếng quần áo cọ xát vào nhau, từng chiếc từng chiếc lần lượt rời bỏ cơ thể, tôi cảm nhận được sức nóng của cơ thể anh. Khi anh và tôi đều không còn mảnh vải trên người và nhìn thẳng vào nhau, tôi mới phát hiện ra anh gầy đi quá nhiều. Hóa ra trong tình yêu, anh vừa rất si tình lại vừa rất yếu đuối. Anh lại tiếp tục hôn tôi, bắt đầu từ trán tôi rồi di chuyển xuống phía dưới, không chút vội vàng, dường như anh đang sợ chỉ cần gấp gáp một chút thôi thì những điều tốt đẹp nhất sẽ biến mất, hoặc không còn được như hiện tại nữa... Lâu lắm rồi tôi không còn cảm nhận được sự nhẹ nhàng và tinh tế ở anh như thế này, dường như tôi đã quên mất chúng. Tôi chỉ muốn ở thời khắc này cùng anh tận hưởng niềm hạnh phúc tưởng chừng như bất tận, ngọt ngào giống như làn nước chảy róc rách không ngừng... Rồi bàn tay của anh vuốt ve bầu ngực tôi, ngón tay nghịch ngợm làm cho tôi đột nhiên run rẩy. Tiếng rên rỉ vô thực phát ra từ miệng tôi... "Em yêu, có muốn anh không?" "Có..." "Muốn đến mức nào?" Anh vừa nói vừa cọ nhè nhẹ vào cơ thể tôi. "Em muốn anh cả đời..." Tôi ôm chặt lấy người đàn ông vô cùng quyến rũ và bướng bỉnh này, để cho cơ thể của anh từ từ trượt nhẹ vào trong tôi... Hai chúng tôi không ai bảo ai đều phát ra một tiếng than dài và nhẹ... "Đừng động đậy..." Anh úp vào ngực tôi không động đậy, và cũng không cho tôi động đậy. Hai chúng tôi đã hòa vào nhau làm một, không còn một chút khoảng cách nào cả. Tôi dùng tay vuốt mái tóc anh, khi đó tôi mới phát hiện mái tóc anh đã sũng mồ hôi... "Ngoan, đừng kìm nén, sau này chúng ta vẫn còn nhiều lần như thế này nữa..." Anh không nói gì, cúi đầu ngậm nhũ hoa của tôi, giống như đứa trẻ. Tôi run rẩy, thấy cơ thể như tan ra thành nước... Mãi cho đến khi anh nâng người lên và từ từ chuyển động... Mỗi lần anh di chuyển lại là một lần chạm vào tận linh hồn tôi, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ. Tôi cũng quên mất mình đang ở đâu, điên cuồng cùng với tình cảm mãnh liệt của anh. Tôi đắm đuối nhìn gương mặt anh, dần dần tôi mới chợt nhận ra, bất kể khi nào thì gương mặt anh cũng rất đẹp. Vào giây phút này đây, anh cũng dùng một cách thức cực kì nho nhã để biểu đạt tình cảm mãnh liệt của mình, còn tôi thì lại bị đắm chìm trong sự nho nhã điên cuồng của anh, đắm chìm trong sự lạnh lẽo nhưng vô cùng nóng bỏng. Mãi cho đến khi tôi không thể chịu được hơn nữa, kẹp chặt eo anh, không ngần ngại để cho anh cảm nhận hết con người của tôi, cuối cùng sự yếu đuối của anh đã dành trọn vẹn cho tôi... Rất lâu sau anh nằm gục vào ngực tôi thở dốc. Anh nhẹ nhàng hôn tôi, đầu anh giống như một chú mèo con ướt át, tôi ôm chặt lấy anh bằng cả tình yêu và tình thương của mình. Bên ngoài xe, màn đêm như đang trêu chọc lòng người. Ánh trăng sáng đan xen vào nhau trước mắt chúng tôi như những con đom đóm. Tôi nghe rõ tiếng tim đập và tiếng thở dốc của anh, bí mật dò xét xem linh hồn anh có giống như cơ thể đang ép chặt vào người tôi không. Sau những giây phút này, anh sẽ vẫn tiếp tục thương xót tôi như vậy chứ? Tôi không chắc lắm, bởi phụ nữ và đàn ông, suy cho cùng vẫn khác biệt. Chúng tôi không ai nói gì, sau đó anh còn muốn thêm một lần nữa rồi mới lấy khăn giấy vệ sinh giúp tôi, còn tôi lau mồ hôi giúp anh, tất cả đều diễn ra trong im lặng. Mặc xong quần áo thì dường như anh đã tỉnh hẳn rượu, không biết anh ngượng ngùng hay xấu hổ mà không dám nhìn vào mặt tôi. Khi khởi động xe, tôi nhẹ nhàng nói với anh: "Đi về nhà cùng em đi." "Sao vừa nãy em không nói? Nếu như lúc đó em yêu cầu thì có lẽ anh sẽ đồng ý tất cả..." Anh quay mặt ra phía ngoài cửa sổ. Tôi gật đầu, đây chính là sự vô tình của đàn ông. Tôi biết trong lòng anh sợ hãi, nhưng không biết anh đang sợ điều gì, có người yếu đuối, có người kiêu ngạo, anh lại có cả hai. "Em cho anh thời gian, anh hãy từ từ suy nghĩ. Em sẽ đợi anh. Bởi vì..." "Đừng, đừng nói chữ đó với anh, anh không chịu được, cũng đừng cố ép bản thân mình." Anh lắc đầu một cách cố chấp, sau đó nói tiếp: "Đưa anh về phòng tranh đi." Ba tiếng đồng hồ trên xe không phải là dài. Nghê Lạc Trần thiếp đi trên xe, tôi cởi áo khoác ngoài khoác lên cho anh, nhìn dáng vẻ ngủ say của anh trong ánh trăng bạc. Sau đó tôi không nhìn nữa mà quay đầu lại cẩn thận lái xe. Tôi vô cùng hối hận khi mà có mọi thứ trong tay thì lại không trân trọng. Tôi cũng không biết bây giờ liệu tôi đã mất đi tư cách để có được anh hay chưa... Xe dừng trước cửa phòng làm việc của anh. Tôi không gọi anh dậy mà một mình bước xuống xe hít thở không khí trong lành sau cơn mữa. Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên tôi đến đây như thế nào. Cũng là một buổi chiều sau mưa, anh khoác lên người tôi tấm áo khoác màu trắng ấm áp, dùng nụ cười nhàn nhạt để giảm đi nỗi đau trong đáy tim tôi. Ở bên cạnh anh, tôi dẫm vào vũng nước không biết bao nhiêu lần, khi tôi không cẩn thận trượt ngã thì anh giơ cánh tay khỏe mạnh ra kịp thời đỡ lấy tôi... Nhưng bây giờ đã có một con sông nhỏ và dài ngăn cách giữa hai chúng tôi. Anh mặc kệ một mình tôi nhảy qua... Anh thực sự muốn bỏ cuộc rồi sao? Tôi chợt nhận ra, con người ta càng mất mát điều gì thì khi đó trí nhớ lại càng rõ nét. "Sao em không gọi anh dậy?" âm thanh của anh vọng lại từ sau lưng tôi, không nhẹ nhàng, cũng không cứng nhắc, giống như tình cảm và sự đam mê lúc nãy đã không cánh mà bay. "Nếu như em gọi anh, em không biết mình có thể ở bên anh bao lâu nữa." Tôi nhẹ nhàng trả lời anh mà không quay lại, chỉ nhìn lên bầu trời đầy sao để tìm xem hai ngôi sao nào gần nhau nhất. "Em thật là ngốc!" Anh vỗ nhẹ đầu tôi, những điều anh muốn nói dường như đều bị nuốt vào trong. Một lát sau anh mới từ từ đi về phía phòng làm việc. Trước khi vào, anh nói với tôi bằng thái độ không lạnh lùng cũng chẳng quan tâm: "Muộn rồi, em lái xe về đi, dọc đường cẩn thận." "Nghê Lạc Trần, em không muốn rời xa anh, đợi em quản lí xong đợt học viên này rồi em cũng sẽ giống như Dư Na, chuyển ngành để về bên anh. Em sẽ suốt đời ở bên cạnh anh." Tôi không hề vội vàng bởi suốt dọc đường tôi đã nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này nhiều lần. Quả nhiên anh hết sức kinh ngạc. Anh dừng bước chân và từ từ quay người, bước từng bước lại phía tôi rồi đột nhiên ôm chặt lấy tôi, vuốt ve một cách vô cùng yêu thương lên lưng tôi rồi thốt lên: "Em ngốc nghếch! Anh không xứng với em, không đáng để em phải hi sinh như vậy, em nghe thấy không? Anh..." Anh khóc, tiếng khóc của anh nghe quá đỗi thương tâm. Anh buông tôi ra, giúp tôi vén mấy sợi tóc vào mang tai, mỉm cười rồi nhìn tôi. "Em mặc quân phục là đẹp nhất. Anh thích nhìn thấy em như vậy, đừng bao giờ cởi bỏ nó nhé." Tôi gật đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh. "Cho em số điện thoại của anh." "Được, anh chỉ nói một lần." Anh nói nhanh số điện thoại của mình rồi cũng nhanh chóng bước đi. Anh biết tôi rất đần độn với các con số. Tất cả số điện thoại của mọi người, ngày sinh hoặc ngày kỉ niệm tôi đều phải dựa vào cuốn sổ ghi chép hoặc điện thoại. Nhưng anh không ngờ được rằng tôi lại nhớ ngay số điện thoại của anh, thậm chí tôi cho rằng suốt cả cuộc đời này mình cũng không thể nào quên được. "Nghê Lạc Trần, anh đợi đấy, nhất định em sẽ đưa anh về bên em." Tôi không biết mình lấy dũng khí ở đâu mà hét to như vậy sau lưng anh. Anh không quay đầu lại, chỉ nói nhẹ nhàng, "Được, em thử xem." Chỉ còn một tuần nữa là học viên của tôi phải thi tốt nghiệp, trên gương mặt của rất nhiều học viên đã bộc lộ rõ sự mệt mỏi. Tôi và đội trưởng Triệu đang bàn bạc nhau để tìm ra cách giúp các em đối mặt với kì thi cuối cùng nhẹ nhàng nhất. Cuối cùng tôi đề nghị cuối tuần này chúng tôi sẽ tổ chức một hoạt động dã ngoại, đó là đi tắm suối nước nóng. Đội trưởng Triệu gật đầu tán đồng. Suối nước nóng Thanh Vân Sơn cách huyện Z khoảng bốn mươi sáu cây số. Chúng tôi ngồi trên xe nhìn cảnh ở bên ngoài với non xanh nước biếc, sông núi trùng điệp giống như phong cảnh của miền nam đất nước. Trong xe vang lên tiếng hát, diện mạo và tinh thần của học viên dường như trở lại khí thế của đợt hành quân dã ngoại. Tôi nghĩ, bất luận sau này các em đi đến đâu, đối mặt với khó khăn thế nào thì nghị lực của quân đội như tư thế đi thẳng ưỡn ngực ngẩng cao đầu hoặc bài tập hít thở sâu đã ăn vào trong máu sẽ khiến các em suốt đời này không thể nào quên được. Chỗ tắm suối nước nóng càng ngày càng gần hơn, những mảng rừng tùng xanh mướt, tre trúc đan xen vào nhau như những tia khói từ từ bay lên cao, như trời đất Giang Nam trong giấc mơ của chúng tôi, thật dịu dàng và mềm mại. Đến nơi, đội trưởng Triệu và đồng chí phòng tư vụ đi mua vé vào cổng, tôi tập hợp học viên ngoài cổng và kiểm tra số lượng thì đột nhiên gặp phải Nghê Lạc Trần. Anh cúi đầu đi ra bãi đỗ xe, nhìn là biết anh đi tắm suối nước nóng, đầu tóc còn ướt ánh bóng lên. Tôi thấy dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó. Khi tôi vừa định gọi anh thì đằng sau vang lên tiếng nói ngọt ngào của phụ nữ. "Cưng à, tắm xong rồi phải không?" Tôi không ngờ Tiêu Địch và Nghê Lạc Trần sánh vai nhau xuất hiện trước mặt tôi như vậy. Tôi nhìn chằm chằm vào anh, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi. Mặt anh đỏ lên, mà nói đúng hơn là mặt anh ửng hồng, không biết là vì suối nước nóng nóng quá hay là tiếng gọi "cưng ơi" của Tiêu Địch làm cho anh ngượng ngùng... Tiêu Địch cũng nhìn thấy tôi. Cô ấy khoác vai Nghê Lạc Trần đi trước mắt tôi trong tư thế của kẻ thắng trận rồi hờn dỗi nói: "Mát xa ở đây quá bình thường. Anh thấy thế nào, có dễ chịu không?" Nghê Lạc Trần không trả lời cô ấy mà chỉ lặng lẽ liếc tôi một cái rồi ngồi lên xe. Chiếc Lamborghini đỗ dưới ánh mặt trời càng nhức mắt bởi ánh nắng chiếu hắt lên, giống như những mũi tên xuyên qua tầm nhìn của tôi...