Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong) *** Nếm qua cơm trưa, Nam Cung Thiên Mạc mắt nhìn chăm chú Liễu Như Phong đem bát đĩa thu thập xuống. Sờ sờ hai cái dược bình trong lòng ngực, đó là ‘Huyết Hoàn Đan’ buổi sáng mới luyện xong, bên môi Nam Cung Thiên Mạc nổi lên một nụ cười lạnh lùng. Thuốc này, hắn điều chế thành hai phần riêng biệt, trừ bỏ người có thể làm cho hắn để mắt là Dạ Thất Dạ Bát có một loại ‘Huyết Hoàn Đan’, còn riêng vì người khác trong cung mà điều chế thêm một loại. Những người đó, không cần hắn tự mình động thủ. Cửa phòng nhẹ vang, Liễu Như Phong mang theo Dạ Thất đến, khom người nói: “Công tử, Dạ Thất đã đến.” Nam Cung Thiên Mạc gật gật đầu, ý bảo Dạ Thất tiến lên. ※※※ Dạ Thất trong lòng cảm thấy kỳ quái, ngày xưa, Nam Cung Thiên Mạc nếu có phân phó, cũng không gọi trực tiếp ảnh vệ, đều là giao phó một tiếng, để cho ảnh vệ tự mình đi làm. Rất ít để bọn hắn vào phòng, chỉ có Liễu Như Phong được Nam Cung Thiên Mạc cho phép, có thể tự do ra vào. Hôm nay như thế nào lại gọi mình tiến vào. Có lẽ, có chuyện trọng yếu gì đó cần bản thân mình đi làm. (Vâng, chính mình làm…! Haizz…) Đi tới trước người Nam Cung Thiên Mạc, Dạ Thất cúi đầu quỳ xuống, lại nhịn không được trộm liếc mắt một cái phía sau, trong lòng cả kinh, Liễu Như Phong cư nhiên lại vô thanh vô tức đi theo phía sau cách hắn hai bước chân, khí tức toàn thân thu lại, đã che lại tất cả đường lui của hắn……  (Haizz….! Giờ mới nhận ra thì đã muộn rùi em ạ! -.-!!) ※※※ Trong lòng Dạ Thất kinh hãi nghi hoặc, bất động thanh sắc, động tác tự nhiên trôi chảy cúi người hành lễ, yên lặng đợi Nam Cung Thiên Mạc mở miệng. Nam Cung Thiên Mạc thưởng thức một khối ảnh bài nho nhỏ trong tay, nhìn Dạ Thất trước mặt, cười nói: “Ta nhớ rõ, ảnh bài của ảnh vệ chỉ có một khối, chủ nhân của ảnh vệ, cũng chỉ có một người.” “Vâng.” Dạ Thất cung thanh đáp, tâm niệm thay đổi thật nhanh, rất nhanh hồi tưởng lại một lần, xác nhận bản thân cũng không làm gì sai, trừ bỏ ngụy trang thành Liễu Như Phong. Nhưng Nam Cung Thiên Mạc đã hiểu được còn nói qua, sẽ không truy cứu khuyết điểm của hắn. Còn nữa, sai lầm như vậy, nhiều nhất bất quá cũng chỉ trách phạt một phen, không đến mức vì thế phải lấy mạng của hắn. Trên mặt Nam Cung Thiên Mạc hơi có một tia nghiền ngẫm, nói: “Như vậy, ngươi ăn vào đi!” Một bàn tay duỗi đến trước mặt Dạ Thất, đó là một bàn tay trắng noãn sạch sẽ, trong lòng bàn tay nâng một viên đan dược màu đỏ, đang đạm đạm tản phát ra dược hương. Đây là tay của Nam Cung Thiên Mạc. Sắc màu cùng hương vị này, là ‘Huyết Hoàn Đan’! Dạ Thất nháy mắt hiểu được, phía sau có Liễu Như Phong ngăn chặn đường lui, trước người là Tuyệt Cốc Đệ Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, nếu chỉ chống lại một người, vẫn có thể đào tẩu, nhưng hai người liên thủ, chỉ có một con đường chết. Thần sắc Dạ Thất không thay đổi, tiếp nhận dược kia, nhãn thần cũng không nháy mắt một chút, ngẩng đầu, nuốt xuống, rồi sau đó…… Cúi người khấu đầu, cung thanh nói: “Tạ ơn công tử ban thuốc!” Liễu Như Phong phía sau nháy mắt thối lui. Nam Cung Thiên Mạc mặt mang mỉm cười, gật gật đầu, nói: “‘Huyết Hoàn Đan’ bổ khí dưỡng sinh, đối với thân mình ngươi có lợi rất lớn, ngươi thường xuyên bôn ba lao khổ, về sau cứ mỗi một tháng, đến nơi này lấy một viên đi. Được rồi, ngươi đi ra ngoài canh đi.” (Dụ con nít hả anh!? -.-!!) Dạ Thất cúi đầu tạ ơn, đứng dậy xuất môn, lần thứ hai ẩn vào bóng tối nơi xà nhà. Lại thấy Liễu Như Phong yên lặng ra khỏi phòng, xoay người rời đi, chỉ chốc lát, Dạ Bát đi theo phía sau Liễu Như Phong, vào phòng. Dạ Thất hơi hơi cười khổ, xem ra công tử đã sớm biết, cốc chủ từng lệnh bọn họ đúng hạn hồi báo tin tức của công tử, chỉ là từ nay về sau, chỉ sợ lần hồi báo thứ hai, đã là tin tức mà công tử muốn để cho cốc chủ biết đến. Cửa phòng mở ra, đi ra chính là Dạ Bát. Sắc mặt Dạ Bát không tốt lắm, chỉ là phiền não ngẩng đầu nhìn chỗ ẩn thân của Dạ Thất liếc mắt một cái, liền xoay người rời đi. Dạ Thất cười khổ, không khỏi nghĩ đến, Liễu Như Phong tựa hồ còn chưa đi ra, không biết y có ăn dược này hay không…… ※※※ Trong phòng, tâm tình Nam Cung Thiên Mạc hiển nhiên rất tốt, tùy tay đem một cái bình nhỏ màu xanh ném cho Liễu Như Phong đứng bên cạnh. Liễu Như Phong nhìn cái bình này cùng với cái bình màu trắng vừa rồi cấp ‘Huyết Hoàn Đan’ cho Dạ Thất Dạ Bát hoàn toàn bất đồng, hơi hơi nghi hoặc, đan dược trong cái bình này hiển nhiên không chỉ có một viên, nếu là y ăn, vì sao không chỉ cấp một viên? Có nhiều viên, công tử sẽ không sợ y tìm ra phối phương của đan dược này? Lại nghe thiếu niên bạch y ngồi bên giường cúi đầu cười yếu ớt, nói: “Cái bình này có mười hai viên ‘Huyết Hoàn Đan’, vừa mới điều chế xong, thủ vệ viện này có sáu người, tạp dịch sáu người, ngươi xem có cơ hội, bọn họ đồng ý dùng cũng tốt, không đồng ý dùng cũng được, nhất định phải để cho mỗi một người bọn họ đều phải ăn.” “Vâng.” Liễu Như Phong giật mình, đem dược bình thu lại. Yên lặng đợi nửa ngày, cũng không thấy Nam Cung Thiên Mạc phân phó gì thêm, không khỏi nghi hoặc nhìn hắn. “Đi đến trong đình xem phong cảnh đi.” Nam Cung Thiên Mạc đứng dậy, lại thấy vẻ mặt của Liễu Như Phong, không khỏi dừng chân một chút, khó hiểu nói: “Làm sao vậy?” “Công tử…… Thuộc hạ……” Liễu Như Phong phân vân, tuy nói y tự giác ăn cùng không ăn cũng không có khác biệt gì quá lớn, chẳng qua là muốn công tử được an tâm thôi, nhưng ‘Huyết Hoàn Đan’ này phát tác thực ác độc, có thể không ăn, nói chung cũng tốt. Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn vẻ mặt trên mặt y, hiểu được, không khỏi bật cười, nói: “Như thế nào? Ngươi thấy thuốc này bổ khí dưỡng sinh, cũng muốn?” “Thuộc hạ……” Liễu Như Phong há mồm, nói phải cũng không đúng, nói không phải cũng không xong, chỉ phun ra hai chữ, liền nói không được nữa. Nam Cung Thiên Mạc tất nhiên hiểu được ý nghĩ trong lòng y, trong lòng ấm áp, một phen kéo y lại, ôn nhu hôn, nâng mở cằm cùng môi y, mang theo ý tứ hàm xúc mãnh liệt, lướt qua mỗi một phân lãnh địa trong khoang miệng. Nửa ngày, rời môi. (Ui trời! Hun nửa ngày mà ko chết ngạt à! @[email protected]) Nam Cung Thiên Mạc nhìn ánh mắt y, duỗi ngón tay nhẹ nhàng cọ xát cánh môi hơi sưng của y, cười cười nói: “Nếu sau này, ngươi thật dám phản bội ta, thì ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.” (Ác ma! @[email protected]!!!) Liễu Như Phong lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt từ từ nóng lên, nói: “Tình cảnh công tử hiện giờ, làm theo nguyên tắc bất quá là tự bảo vệ mình. Mạng của Liễu Như Phong này, vốn là được công tử cấp cho. Công tử tín nhiệm thuộc hạ như thế, nếu thuộc hạ thực sự phản bội, cũng chỉ có thể là mệnh lệnh của công tử.” (Ý ảnh bảo là nếu ảnh có phản bội thì cũng là do Mạc ca mệnh lệnh cho ảnh phản bội! XD~~~! Trả treo hay thật! XD~~~!) Khóe môi Nam Cung Thiên Mạc gợi lên, cười nói: “Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, đi làm việc đi.” “Vâng.” Liễu Như Phong không có dấu hiệu dừng nửa bước phía sau Nam Cung Thiên Mạc, theo hắn, ra cửa, cúi người hành lễ, xoay người rời đi. ※※※ Dòng nước thanh trong chảy nhẹ, hòa với lá sen xanh đậm, ngẫu nhiên có vài phiến lá cây bị gió thổi lạc, rơi vào nước ao, xoay vòng vài cái, được dòng nước nâng đỡ, lẳng lặng đi xa. Nam Cung Thiên Mạc hô hấp thật sâu, ít nhất, trước mắt có thể thoát khỏi nhà tù bên người. Hơn nữa, đây là nơi của mẫu thân, như thế nào mới có thể không kinh động năm vị công tử kia, lén lút nắm trụ Trác Tiêu Cung! Hiện tại, ưu thế lớn nhất của mình là năm người kia bận rộn việc tranh đấu, xem nhẹ một kẻ điên như hắn…… “Công tử.” Thanh âm thô khàn khàn trầm thấp ở vùng tối nơi góc đình vang lên. Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, là Dạ Bát. Dạ Bát thấy hắn quay đầu lại, vội cúi thấp đầu, thấp giọng bẩm: “Tối nay cần hồi báo Dạ Nhất bên người cốc chủ, thỉnh công tử cho chỉ thị.” “Như thường.” Quả nhiên! Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, nếu không phải buộc Dạ Thất Dạ Bát ăn vào ‘Huyết Hoàn Đan’, cho dù dâng ảnh bài, bọn họ cũng sẽ không thông báo việc này. “Vâng.” Dạ Bát lên tiếng trả lời rời đi. Nam Cung Thiên Mạc ngồi một hồi, đứng dậy trở về phòng. Lấy ra trường kiếm, Nam Cung Thiên Mạc lẳng lặng đứng ở giữa phòng, yên lặng điều tức, đợi thân thể vào trạng thái tốt nhất. Thân hình đột ngột cử động, trường kiếm sắc bén cắt qua không khí. Lúc này Nam Cung Thiên Mạc tâm vô tạp niệm, bình tức ngưng khí, trường kiếm trong tay tùy thân mà động, nâng, đâm, cách, chắn, theo thân thể nâng lên hạ xuống, nội lực xuyên qua trường kiếm, tận lực phá không, ẩn ẩn truyền đến âm thanh kim loại vang vọng. Trong đoạn thời gian này, kiếm thế của Nam Cung Thiên Mạc sớm đã khôi phục tiêu chuẩn năm xưa, theo sự tăng tiến của Tuyệt Thiên thần công, ẩn ẩn có xu thế đột phá. Lúc này tâm thần Nam Cung Thiên Mạc hoàn toàn chìm vào bên trong kiếm thế, thân kiếm huy vũ, xuất ra đạo đạo tàn ảnh, mũi kiếm rung động, nứt ra đóa đóa kiếm hoa, phóng nhanh thân hình, bạch y phiêu phiêu, xuyên qua bóng kiếm đầy phòng. Kiếm phong băng lãnh sắc nhọn, giống như tình nhân ôn nhu trí mạng, theo tâm ý Nam Cung Thiên Mạc, tại trong bàn tay hắn mà thanh thoát múa. Cửa phòng vang vọng. Thân hình Nam Cung Thiên Mạc thu lại một chút,vặn thắt lưng, kiếm thế vì vậy mà biến đổi, mượt mà vẽ xuất một hình cầu nhỏ, từ bên hông xuyên qua, phản thủ đâm hướng về phía sau thân. Hàn quang bốn phía mũi kiếm, dừng lại bên cạnh cổ họng Liễu Như Phong một thân trường bào xanh đen. Nam Cung Thiên Mạc lạnh lùng nhìn Liễu Như Phong mặt không đổi sắc nửa ngày, cười, thu kiếm, quay thân lấy khăn, chà lau mồ hôi trên trán, ôn tồn hỏi: “Đã trở lại?”